Mối tình đầu của tui (tiếp)

Yêu được hoa khôi tất nhiên sướng rồi nhưng giữ được không phải là chuyện dễ dàng. Khi có được người đẹp cũng là khi tui có thêm cả mấy chục thằng ghen ghét.
 
Nàng học lớp dưới. Mấy thằng quậy lớp trên đeo dữ lắm. Ngay trong giờ học chúng kéo nhau bu toòng teng ngoài cửa sổ, cười cười chỉ trỏ, chọc ghẹo nàng. Giám thị ra đuổi, chúng còn cự nự mãi mới chịu bỏ đi.
 
Tui hơi nóng mắt vì ghen, nhưng ra vẻ anh hai cứ giả bộ ngó lơ nhìn đi nơi khác. Không hiểu sao đến giờ ra chơi chúng không dám lựa tui, mà quây kín thằng Tòng. Mấy thằng to con trợn mắt hăm dọa: “Bắt đầu từ ngày mai, mày còn dám đi chung với thằng Thanh thả dê con Lan, đánh bỏ mạng mày luôn.. ”
 
Thằng Tòng về hỏi tui :
– Ê Thanh, giờ tính sao ?
Tui đáp :
– Thì tụi nó lớn nhè ăn hiếp mày, dám chơi không?
Thằng Tòng sốt sắng :
– Chơi thì chơi. Mày dám đánh, tao theo luôn. Giang hồ sống chết có nhau… 

Sau này đọc trong cuốn sách “Dế mèn phiêu lưu ký” của nhà văn Tô Hoài, có nhiều đoạn văn đồng dao tả rất hay về tâm lý bọn thanh niên mới lớn. Tui và thằng Tòng cũng giống như nhân vật dế mèn ngây thơ nhiều ảo tưởng, sẵn sàng hung hăng nghênh chiến vì những lý do tưởng chừng như vô cùng ngớ ngẩn.
 
Ngoéo tay hẹn đánh đấm với Tòng xong, tui về nhà kiếm sợi dây sên xe đạp, cuốn bên ngoài giấy báo, xách tới trường. Buổi sáng tui vẫn đến rủ Lan đi học. Nàng thắc mắc sao mặt tui hôm nay trông lì lợm, không chịu nắm tay nàng như mọi khi. Tui trả lời ừ hữ cho qua, bởi trong đầu đang lên kế hoạch. Gần tới cửa trường, tui nói với nàng: “Em vô học trước đi. Bữa nay anh có chút việc..”
 
Nhìn thấy băng tụi nó từ xa, tui cứ giả bộ đi lững thững. Khi tụi nó vừa đi ngang, tui vỗ vai một thằng rất to con, rồi không nói không rằng, rút sợi dây sên trong cặp quất tới tấp. Mấy thằng đó lớn hơn, một thằng trúng đòn hét lên, còn mấy đứa nhảy ra tránh được. Chúng hè nhau vớ gạch đá và mấy khúc cây ven đường, bốn mặt quây vào đánh tui.
 
Hăng máu, lại quê quê vì tụi nó dám dê bồ mình, còn lên giọng hăm đánh thằng Tòng, tui một mình tả xung hữu đột, như thầy Tư ví von, tui như Triệu Tử Long phá vòng vây quân Tào trong trận Tương Dương, Trường Bản. Nghĩ lại, thấy hai hình ảnh thật tức cười. Dũng tướng Triệu Tử Long một mình xả thân vì nghĩa lớn, còn tui đơn thân độc mã ngựa non háu đá, chỉ vì muốn thoả chí yêng hùng.. Mấy đứa bị tui quất trúng la lối chạy té vô trường, kéo ra thêm ra gần chục thằng lớp trên.
 
Tòng đang ngồi học trong lớp nhấp nha nhấp nhổm “Ủa? Sao bữa nay có mình con Lan, mà không thấy thằng Thanh..”Bỗng nó chợt nhớ, sáng nay tui hẹn nó chơi mấy tụi kia. Nó phóng ngay ra khỏi lớp, vừa kịp lúc tui đang bị vây bởi hơn chục thằng. Tòng hét lên “Thanh ơi, có tao đây.. Quân tiếp viện của mày đây.. ” rồi xông ngay vào.
 
Tội nghiệp thằng Tòng, với hai bàn tay không nên bị đòn te tua, bầm dập, cái mặt nó đầy máu. Thấy tui và thằng Tòng làm dữ quá cả bọn bỏ chạyvô trường. Tui và Tòng hăng máu đuổi theo đánh tiếp, cho tới khi giám thị lao ra can thiệp.
 
Bọn con gái các lớp nghe đánh nhau ồn ào chạy túa ra, tròn xoe mắt nhìn chúng tôi vô cùng thán phục. Tui liếc ngang, chỉ thấy Lan lặng lẽ mở to mắt nhìn tui như trách móc, rồi cúi đầu quay ngoắt vô trong.
 
Đã thế, tui càng ra vẻ bất cần đời, khệnh khạng, lững thững bỏ đi như một người hùng. Kết quả nhà trường đuổi học. Thằng Tòng bảo tui “Ê Thanh.. Dẹp trường này luôn. Giờ mày đi đâu tao theo đó.. ”. Nhưng rồi nó vướng vào chuyện ngoài xã hội, bị bắt đi tù.
 
Lang thang qua trường khác, thỉnh thoảng tui có lởn vởn về ngôi trường cũ, nhưng không gặp Lan. Tui không dám tới nhà, vì thấy nàng không thích thói du côn giang hồ của tui. Mãi đến tận sau này, mỗi khi có dịp tình cờ chạy xe hơi qua căn nhà trên đường Thích Quảng Đức, lòng tui lại nhoi nhói, vẩn vơ, thấp thoáng bóng hình nàng.. Ngày đó tui hơi quê quê vì nàng coi tui là thằng không chịu học, lại hay giở trò đánh nhau nên tự ái, tới cổng trường cũng thường tìm cách đứng từ rất xa.

Năm tháng trôi qua, một buổi chiều đang đi ngoài đường, thấy cô gái trông đằng sau giống Lan, tôi vội vàng chạy theo la lên: “Lan ! Lan ơi !. Chờ anh.. ” Cô gái quay phắt lại, trừng mắt nhìn tui từ đầu xuống chân như đụng nhằm một thằng dê biến thái: “Ê ê.. Khùng sao cha nội..” rồi vênh mặt khiêu khích, lầm bầm bỏ đi.
 
Đó là cuộc tình đầu tiên, nụ hôn đầu tiên. Sau này tui quen rất nhiều cô, nhưng không còn cái cảm giác đê mê run rẩy, phảng phất mãi mùi thơm trên mặt.. Mùi trinh nữ và mối tình đầu.
 

Trần Quí Thanh

Ảnh lấy trên mạng, không rõ tác giả
 
Rate this post

Bài viết liên quan

0 Comments

Leave a Reply to Trần Quí Thanh Cancel reply

Required fields are marked *