Ông thầy bất đắc dĩ của tui

Hôm rồi đám cưới con gái út của ông Nguyễn Văn Tư, ông bạn nối khố của tui, chợt nhớ chuyện ông Tư làm thầy dạy tui cách đây nửa thế kỉ.

Thuở nhỏ tui  học trường Taberd Thủ Đức chuyên nói tiếng Pháp rồi chuyển về trường nói tiếng Pháp trên đường Đinh Công Tráng. Tới lớp 7 tui thôi học trường tiếng Pháp, đăng ký vô học lớp 7 ở một trường Việt Nam.

Học ít bữa đầu óc tui cứ ong ong, không hiểu gì cả. Các thuật ngữ khoa học tự nhiên đối với tui hoàn toàn xa lạ, các môn xã hội lại càng tệ hơn. Từ nhỏ  đã theo học trường Tây, khi lên trại mồ côi cũng dùng tiếng Anh tiếng Pháp, nên ngoài môn tiếng Pháp rành như tiếng mẹ đẻ, tui như thằng ngơ ngáo qua đường nhảy vô học ké. Trong các trường Tây người ta đâu dạy lịch sử về ông Nguyễn Trãi, Lê Lai, Lê Lợi, cuộc khởi nghĩa Hai bà Trưng.. Thậm chí nhiều học trò còn không biết dãy Trường sơn nằm ở đâu. Nói chung, tui hoàn toàn mất gốc phần kiến thức phổ thông tiếng Việt.

Một thằng bạn rủ tui thụt hai bậc xuống học lớp 5. Học lớp 5 thấy dễ quá, lại nhảy lên lớp 6. Tưởng lớp 6 vừa sức của mình, ai dè cũng không theo nổi. Tính tui lại ba gai, không theo nổi thì  kéo bạn bè trốn học đi phá phách luôn cho bõ ghét.

Chuyện đi bụi phách đánh nhau của tui rồi sẽ kể sau. Chỉ biết chừng hai năm tui chán đời bỏ học đi bụi làm đại ca đánh nhau nổi tiếng cả khu Cầu Muối nơi tui ở.

Đầu đường nhà tui có một em tên Hải Yến, con một gia đình công chức, trông khá xinh. Tui hay giả bộ kiếm cớ lượn lờ qua nhà nàng hỏi mượn sách, để lân la làm quen. Hình như em cũng biết nhiều chiến tích ngổ ngáo và thích tui, nhưng hơi kiêu kỳ. Mỗi lần tui hỏi mượn sách, em chỉ tỏ ra hờ hững, nói đúng một câu “ Cũng đọc sách à ? Trên giá đó, lấy đi.. ”

Em thừa biết rằng tui kiếm cớ thôi, không đọc. Nghe nói em học rất giỏi, luôn đứng đầu lớp, lại con nhà khá giả. Một bữa, tui vừa hí hửng ló mặt vô nhà, tính rủ em đi đâu đó chơi. Em vẫn cầm cuốn sách, ngồi trên ghế làm như đang đọc, không thèm ngó mặt tui, nhấn nhá từng tiếng nói vọng ra: “Tiền bạc trong đời có khó gì, chỉ có tri thức mới là quan trọng. Ai đó quen phá làng phá xóm, lớn lên học dốt mà nhiều tiền cũng vứt đi thôi”.

Tui nhìn em chết sững. Máu trong người sôi lên. Đang cầm trên tay cuốn sách em vừa cho mượn, quăng ngay xuống đất, lấy chân đạp lên, di qua di lại, cho tới khi cuốn sách đen sì, nát bấy. Cả đời tui chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng lúc đó chỉ muốn nhảy vô bẻ cổ em.
Không có gì nhục nhã hơn với thằng con trai đi tán gái lại bị khi dễ là một thằng ngu, một thằng vô học.. Nếu em là đàn ông chắc không tránh nổi trận đòn. Cái bản mặt kênh kiệu thấy mà muốn đá. Đã vậy, em còn hơi nhếch mép, nguýt dài một cái, thủng thẳng bước vô trong.

Bị một cú quá đau, tui lao ra đường và bừng lên ý chí quyết tâm phải học giỏi hơn nhiều lần cho em biết tay thằng Thanh này. Em đừng quen thói kiêu kỳ , coi trời bằng vung.

Tui chạy ngay đi nói với thằng Nguyễn Văn Tư: “Ê mày.. Giờ không thèm lẹt đẹt lớp dưới, mày cho tao theo mày học luôn lớp 10.. ” Thằng Tư nhìn tui từ đầu xuống chân như người sao Hỏa, ôm bụng phá lên cười.. Sau vì tui nài nỉ quá, nó cũng thử nhảy vào thử một trò chơi đỏ đen xem ra sao.

Từ đó nó trầy lên trật xuống dạy tui học. Hai đứa đánh vật với mớ kiến thức chắp vá, lủng lỗ chỗ của tui như trong câu chuyện hài dân gian Việt Nam : Con vợ giỏi dạy thằng chồng ngu.. Tui ngày đêm bám theo thằng Tư kè kè, cái gì không hiểu là bắt sư phụ giảng giải cho cặn kẽ. Được cái nó là thằng bạn kiên trì hiếm thấy, hỏi tới đâu là tận tình chỉ bảo. Nó học giỏi đều các môn tự nhiên, xã hội, lại có khả năng diễn thuyết chuyện này, chuyện kia rất hùng biện.
Một lần tui hỏi nó:
– Ê Tư, tao hỏi thiệt, lớn lên mày tính làm gì ?
Nó đáp gọn hơ :
– Cỡ tao sẽ làm dân biểu..
Tui lại hỏi :
– Theo mày thì khi lớn, tao nên làm gì ?
Nó cười, đáp :
– Mày hả ? Cỡ mày chắc sẽ thành một thằng giang hồ đâm thuê chém mướn.

Câu nói của nó làm tui thật buồn và càng thêm ý chí quyết tâm. Tui cũng tự hỏi mình, không lẽ lớn lên chỉ là thằng đâm thuê chém mướn? Tui bỗng nhớ lại quãng thời gian bị đày đọa như con chó trên trại mồ côi. Nhớ ánh mắt khinh khỉnh của em Hải Yến. Nhớ hình ảnh ba tui ê chề vì một thằng con phá phách. Không thể sống nhục. Không thể bị đời khinh rẻ và tui quyết tâm lao đầu vào học.

Tui miệt mài học với thằng Tư đâu khoảng nửa năm  thì vọt ngay lên có thứ hạng cao, được tuyên dương ý thức tự xóa dốt, giảm ngu trước toàn thể học sinh trong trường. Một năm thì đứng đầu trường. Sư phụ Nguyễn Văn Tư cũng ngơ ngác như không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.

Ba tui mừng lắm và ông coi thằng Tư là ân nhân của cả gia đình. Mấy em học chung trường càng được dịp nhìn lén theo tui. Trong ánh mắt ngây thơ của bọn con gái mới lớn, một thằng đại ca giang hồ hay phá phách, tướng tá cũng ngon lành, nay lại làm nên điều kỳ tích đã gây ra nhiều ấn tượng.

Nhớ lại những kỷ niệm tự nhiên thấy vui. Ông gia sư bất đắc dĩ năm nào giờ đàng hoàng là ông Nguyễn Văn Tư, phó tổng giám đốc công ty Tân Hiệp Phát, người bạn già trung thành, tử tế theo tui trong suốt mấy chục năm.

Khi đã làm sếp của Tư, có đêm hai đứa ngồi nhậu với nhau, tui hơi say, nói đùa:

–  Ê Tư.. Có nhớ hồi xưa mày chửi tao là thằng đâm thuê chém mướn? Giờ dám chửi lại đi, tao cách chức phó tổng giám đốc của mày à nha.

Nó khoái chí, vỗ đùi cười ha hả:

–  Đuổi việc hay tăng lương đây cha? Có khi nhờ câu đó ông mới đứng dậy thành Dr. Thanh bây giờ đó, nghe chưa cha.

Trần Quí Thanh


Đám cưới con gái “Thầy Tư”, Thầy tui mặc vest đen đứng đầu tiên bên phải 

Cùng “Thầy Tư” bước đi trên thảm đỏ dịp khánh thành nhà máy Number One Chu Lai tại Quảng Nam

Rate this post

Bài viết liên quan

0 Comments

  • Cám ơn chú đã kể câu chuyện rất hay, hồi hộp có thêm phần gay cấn có thể dựng thành phim cỡ như Holywood hoặc có thể trở thành cuốn best seller nếu viết đầy đủ hơn.

    Chú kể thêm về giai “đoạn chợ Cầu Muối” đi chú

    Reply
    • · Edit

      Cảm ơn N.Huy đã khen. Kể chơi thôi, chưa tính viết sách. Chỉ cần NGK best seller là mừng rồi. Già rồi nhớ đâu kể đó thôi, rồi dần dần kể hết trọi. Đón đọc “Mối tình đầu của tui” nghen!

      Reply
  • Chu ke chuyen hay qua, con tuong Chu chi kinh doanh thoi,ko ngo van Chu lai hay den nhu vay,con thich truyen Moi Tinh Dau cua Chu lam

    Reply
    • · Edit

      Trời, văn chương gì đâu cháu. Ngồi buồn kể chuyện đời sơ đó mà. Cảm ơn cháu đã chia sẻ.

      Reply
  • Chào Dr.Thanh,

    Em là nhân viên cũ của Sếp đây.
    Hy vọng em là “người nội bộ (đã nghĩ)đầu tiên vào blog của anh.
    Hôm nay em mới nghe chuyện xưa đầy đủ về anh Tư R&D.

    Chúc anh khỏe, vui.

    Reply
    • · Edit

      Chào Võ Tuất, trong khi nhân viên đương thời chưa biết blog sếp méo hay tròn thì nhân viên cũ đã biết và chia sẻ. Mừng hết lớn đó nghe. Cảm ơn Võ Tuất rất nhiều.

      Reply

Leave a Reply to Chau Thanh Cancel reply

Required fields are marked *