Cảm ơn ta là vợ chồng

Tác giả: Trần Thanh Hoa


—–

CẢM ƠN TA LÀ VỢ CHỒNG!
Lại một mùa hè nữa đến rồi anh nhỉ, em còn nhớ như in mùa hè của mười năm trước cũng là mùa hè đầu tiên chúng mình gặp nhau. Mùa hè của những năm mười sáu tuổi ấy, cả em và anh đều vô ưu vô lo, nắng đẹp hơn, trời xanh hơn, tình bạn thân thiết hơn, tình yêu ngây thơ hơn, mọi ký ức cũng còn thật nguyên vẹn hơn. Năm mười sáu tuổi ấy, em chẳng hề nghĩ được rằng mình đã gặp người mà mình sẽ kết hôn khi hai mươi sáu tuổi. Vẫn biết rằng thời gian là dòng chảy một chiều, nhưng ta vẫn thường đùa với nhau rằng, nếu có thể thì vẫn muốn quay lại quãng thời gian mười năm ấy để có thể nhắn với nhau một câu: “Này cậu, sau này mình sẽ cưới nhau đấy”.

Cuộc sống của chúng mình là kết tinh của những điều nhỏ bé, và tình yêu cũng vậy. Mình cứ yêu nhau bình yên, giản dị rồi cứ thế nắm tay nhau đi qua những ngày nắng mưa của thanh xuân lúc nào không hay, anh vẫn cứ thế, lúc nào cũng dịu dàng như ngày đầu tiên đến với nhau vậy. Em còn nhớ ngày đầu em bẽn lẽn về nhà gặp mẹ anh, ngày anh nhìn thấy em bước ra trong bộ váy trắng cô dâu… Đôi khi, em đã ước rằng thời gian sẽ dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó anh nắm tay em, chúng mình sẽ chẳng bao giờ già đi, em sẽ mãi luôn là cô dâu xinh đẹp trong mắt anh, những ngón tay nhỏ nhắn vẫn mềm mại đan vào nhau mãi như thuở ban đầu. Em đã từng nghĩ rằng, nếu cuộc đời chọn ngẫu nhiên ai đó mà không phải anh, hẳn là em vẫn sẽ yêu người đó nhiều như yêu anh vậy. Nhưng người đó liệu có cười hiền với em như anh không, liệu có dáng ngồi trầm buồn như anh không, liệu em có thấy bình yên như vậy không… Hóa ra mỗi con người ngang qua thanh xuân của mình, đều có lý do để khiến quãng thanh xuân ấy trở nên trọn vẹn.

Chúng mình chỉ vừa kết hôn thôi đã phải tạm xa nhau vì công việc. Ở độ tuổi của chúng mình, vẫn còn trẻ lắm, vẫn chưa hẳn là phải va vấp, trải nghiệm những cơn sóng gió của cuộc đời, cũng chưa phải là mình đã nắm tay nhau đi qua quãng thời gian quá dài, vẫn còn nhiều thử thách phía trước đợi mình, nhưng em tin rằng, nếu được lựa chọn lại một nghìn lần nữa, em vẫn sẽ chọn anh. Người ta vẫn đưa ra những lời đe doạ về hôn nhân, nhưng em vẫn nghĩ, “”hôn nhân”” chẳng qua chỉ là một cách định danh. Còn mối quan hệ đó diễn biến theo chiều hướng nào đều nằm ở cách chúng ta yêu thương và lựa chọn. Em cũng không mong đời mình sẽ nhàn nhạt trôi qua, biết đâu có những dư vị đủ đầy, để sau này trải qua dâu bể, lúc chùn chân muốn sống êm đềm, chúng ta vẫn mỉm cười, anh vẫn nhìn em thật hiền như bây giờ. Và rồi một ngày nào đó, chúng mình sẽ đều không còn trẻ nữa, em vẫn tin rằng khi ấy, mình vẫn sẽ cùng nhau ở một chặng ga không còn trẻ để chờ những ký ức thanh xuân ùa về, chúng mình vẫn luôn là hai đứa trẻ con nhiều mộng mơ, thích hát vu vơ và vẫn giỏi hùa theo nhau, anh nhỉ!

                                         Em chẳng cần nhiều đâu
                                         Căn nhà nhỏ mộng mơ
                                          Người nắm tay cười hiền
                                         Bình yên đến suốt đời!

Hẳn là anh sẽ ngạc nhiên lắm, vì em chưa bao giờ có thể nói với anh được những lời này, cảm ơn anh vì tất cả, mong rằng ở nơi xa hơn ba ngàn cây số, anh sẽ luôn vững vàng và mạnh mẽ, bởi vì lúc nào anh cũng còn có em, anh nhé!

#thplove
#thpyeu

Rate this post

Bài viết liên quan

2 Comments

  • Mong tác giả bài viết này mãi mãi hạnh phúc. Nếu có sóng gió, hai anh chị vẫn nắm tay nhau vượt qua. Cảm ơn tác giả vì bài viết quá xúc động. Love ❤

    Reply
  • · Edit

    Thực sự rất cảm ơn Tân Hiệp Phát, xa nhau hơn 3 nghìn km, mình đang ở Nhật và đã khóc khi đọc được những dòng này. Mình chỉ tiếc rằng chưa đủ khả năng để có thể dịch lại bài viết cho những người đồng nghiệp người Nhật hiểu, chỉ có thể nói với các bạn vê cuộc thi “Người Tân Hiệp Phát yêu”. Các bạn người Nhật của mình cũng rất xúc động. Cảm ơn ban tổ chức vì đã giúp giữ lan toả yêu thương, trân trọng và khơi gợi những ký ức tươi đẹp trong mỗi gia đình. Chúc THP ngày càng phát triển và luôn là người bạn đồng hành giữ lửa cho yêu thương bền vững.

    Reply

Leave a Reply to Nguyễn Văn Ngọc Cancel reply

Required fields are marked *