Năm nay, vừa gặp nhau Lạc Long Quân đã thét lớn:
– Con hư tại mẹ mà! Ai đời mang danh con rồng cháu tiên mà ngày nào cũng có tin con đánh cha, chồng giết vợ, mẹ vứt con, thầy hiếp trò, học sinh đánh nhau bầm dập… Đều là “đồng bào” mà chúng đối xử với nhau như kẻ thù, mới nứt mắt đã thủ dao ra đường để ghét đâu đâm đó! Không chỗ nào là đáng tin nữa, từ nhà trường, nhà thương tới… nhà chùa!
Âu Cơ tức nghẹn:
– Ông nói thế mà nghe được à? Nếu trách nhiệm dạy con của tôi sáu phần, ông cũng phải chịu bốn phần chứ…
Lạc Long Quân bĩu môi:
– Bà bảy phần còn tôi chỉ ba thôi! A… hay là… Bà khai thiệt đi, ngày xưa bà ngoại tình với ai mà con cháu giờ có máu lạnh? Tôi nhớ rồng đâu phải loài bò sát?
Âu Cơ khóc mà rằng:
– Ông chỉ lo chuyện trên mây mà không để tâm dạy dỗ con cháu nên chúng tự suy thoái dần, từ loài rồng giờ chúng đã biến thành giun thành rắn, không phải bò sát thì là gì?
Lạc Long Quân ú ớ mấy tiếng, lộn lên mây mất dạng!