Hai phụ nữ bức xúc:
– Các cháu gái chúng ta đang sống trong âu lo thắc thỏm bởi bất cứ lúc nào và bất kỳ ở đâu cũng có thể trở thành nạn nhân của lũ dâm tặc, biến thái…. thế mà ông bảo cứ yên tâm! Nếu không có sức ép dư luận thì liệu có “phút 89” cho kẻ ấu dâm hay không? Yên tâm sao nổi!
Cụ già thanh minh:
– Cũng phải yên tâm, vì công lý bây giờ ưu việt hơn thời phong kiến nhiều lắm. Chính ta là một bằng chứng nè. Ngày xưa ta làm quan coi thi chỉ vì trọng nhân tài mà nâng điểm thí sinh có chút xíu, đã bị xử tử hình! Ví như ta sinh trễ hơn 200 năm thì biết đâu không chỉ thoát tội mà có khi còn được thăng chức!
Hai bà nổi giận lôi đình:
– Nhảm nhí! Có luật sư tốt nghiệp Đại học Paris ở đây nè, xin hỏi: vụ gian lận thi cử phải xử thế nào? Có phải giấu nhẹm danh tính thí sinh là việc làm “nhân văn” hay không? Và tại sao cả năm rồi mà những quan chức có con được nâng điểm không ai bị xử lý?
Một thanh niên bận âu phục, tay ôm đống sách dày cộm, lúi húi tra cứu một hồi rồi bối rối lắc đầu:
– Thua! Đành là tôi được đào tạo tại Pháp, nhưng trong luật lệ phương Tây hoàn toàn không thấy kiểu “nhân văn” như thế… Haiza…
Hai phụ nữ nghe đến đó thì nổi cơn lôi đình: “Phải vào thời bọn ta thì cho voi giày hết cả lũ!” rồi tất cả tan biến!
Người hóng gió toát mồ hôi lạnh, và chợt hiểu khi nhận ra mình đang đứng giữa khu vực các con đường Hai Bà Trưng, Cao Bá Quát và Thái Văn Lung!