Cuộc đời vẫn luôn như vậy

V.Tsankov (Bulgaria)/ Báo Tuổi trẻ cuối tuần
NOP

Tôi đang ngồi trong cupe xe lửa nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ. Mùa xuân đang tới. Cỏ cây, hoa lá xanh tươi mơn mởn, đu đưa theo những làn gió mát thổi tới. Tôi nhớ lại bài thơ từ thủa còn học cấp 1: “Mùa xuân đang về trên đất nước”…

Bất chợt có tiếng ai đó nói rất to trong toa tàu:

– Các quý ông, quý bà! Các bác nông dân, các nhà trí thức!

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì một người đàn ông bước vào cupe của tôi. Trông nét mặt anh ta hớn hở, rạng rỡ như một baby sắp được mẹ cho bú. Anh ta nói:

– Chào ông! Ông có muốn một bạn đồng hành không?

– Đồng hành kiểu gì? – tôi hỏi lại mặc dù trong đầu đã có sẵn giả thiết về loại công việc này.

– Kiểu nào mà ông thích ấy – anh ta vẫn hớn hở trả lời.

– Theo nghĩa nào?

Anh ta ngay lập tức giảng giải:

– Đây là một dịch vụ mới. Thay vì hành khách phải trải qua một khoảng thời gian dài lê thê, buồn chán thì sẽ được chuyện trò vui vẻ với một người đồng hành thú vị và thời gian sẽ trôi qua như một chớp mắt.

Tôi thấy tò mò nên hỏi tiếp:

– Anh thử giải thích cụ thể hơn về cái dịch vụ mới này xem!

– Ông thuê một người đi cùng trong 7 hoặc 8 tiếng trên tàu, chẳng tốn bao nhiêu. Người này sẽ nói cho ông nghe về những chuyện thâm cung bí sử trong quốc hội, ai là người có thực quyền, bộ máy mới sau bầu cử sẽ gồm những ai và ai mới là người có đủ tài năng để thay đổi đất nước trong nháy mắt. Và trong khi anh đang mơ màng thì đã tới ga cần xuống.

Tôi gạt phắt:

– Thôi thôi, những chuyện như thế tôi nghe nhiều lắm rồi! Hơn nữa có khi tôi lại nổi khùng lên bóp cổ anh ta hoặc kiểu gì thì cũng cãi nhau loạn xạ. Không!

Anh ta phẩy tay:

– Ông đừng lo, chỗ chúng tôi có rất nhiều lựa chọn dành cho khách hàng – anh ta có vẻ còn vui hơn trước – Tôi sẽ giới thiệu cho ông một danh hài. Tôi có quen biết riêng với anh ta và nhiều lần cười té ghế khi nghe anh ta kể hàng tá chuyện tiếu lâm!

Tôi thấy có vẻ hấp dẫn nên chẳng khách sáo nữa:

– Vậy thì cho xem cái anh danh hài này đi!

Anh ta vội ra ngoài, gọi cho ai đó, giọng sôi nổi. Lát sau, một người đàn ông mập, lùn, hói đầu bước vào. Anh này nháy mắt với tôi rồi bắt đầu ngay:

– Có một con thỏ đi ra bãi biển, nhưng bất chợt một con sói xuất hiện…

– Tôi nghe chuyện này rồi – tôi nói mỉa thêm – Cảm ơn anh nhiều.

Anh này tiu nghỉu đi ra. Tôi nghe tiếng tay kia:

– Một khách hàng khó tính, đúng không? Nhưng tôi lại khoái kiểu như thế. Ta là dân chuyên nghiệp mà.

Rồi anh ta quay vào, ngồi sát bên tôi, thì thào:

– Tôi đánh giá ông anh rất cao. Vì thế tôi sẽ dành cho ông anh một bất ngờ. Sau ba ga nữa sẽ có một em xinh tươi, mát mẻ lên tàu. Cô ấy sẽ mời ông anh một ly, rồi ngồi vào lòng ông anh… Chuyện gì sau đó thì tôi khỏi phải nói nữa nhỉ…

Tôi dứt khoát:

– Tôi còn lạ gì mấy chuyện kiểu như thế. Chuyện sẽ kết thúc nếu không ở phòng khám da liễu thì cũng ở tòa án ly hôn. Tôi xin kiếu đấy. Thôi, các anh ra ngoài để cho tôi còn ngắm cảnh mùa xuân!

Anh ta khinh khỉnh nhìn tôi rồi đi sang cupe bên cạnh. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tự khen mình cũng bản lĩnh phết. Ai biết được hệ lụy của những trò này sẽ thế nào.

Có tiếng nhân viên tàu hỏa mời chào khách điểm tâm, giải khát. Tôi nghĩ mình nên tự thưởng chút gì đó, một lon Coca Cola chẳng hạn. Tôi đưa tay định rút ví thì ôi thôi, túi quần rỗng không! Thời buổi gì mà cứ hễ xuất hiện bất cứ thứ dịch vụ mới nào, dù ta có dùng hay không thì vẫn cứ bị móc túi, còn họ vẫn cứ thắng như thường.

Suốt chặng đường còn lại, tôi chẳng còn chút hứng thú gì với phong cảnh mùa xuân ngoài cửa sổ.

NGUỒN:  Theo Báo Tuổi trẻ cuối tuần
Link bài: Cuộc đời vẫn luôn như vậy
(https://cuoituan.tuoitre.vn/tin/20180524/cuoc-doi-van-luon-nhu-vay/1445088.html)
Rate this post

Bài viết liên quan

Bình luận

Required fields are marked *