Phùng Hiếu/ Báo Tuổi Trẻ Cười
—–
Aliba-bốn lại xới tung cái não của mình. Chàng nghĩ : ” Ấm trà để uống trà hay uống rượu, nhưng mà nhà Ali nghèo, không có tiền đong gạo, trà rượu đâu mà uống? Hay là để chưng cho đẹp?…
Nhà Aliba-bốn nghèo sập luôn cái giậu mồng tơi, bụi hoa mồng gà cháy khô vì không có nước tưới. Nghèo vậy nhưng Aliba-bốn vẫn lạc quan yêu đời và không bao giờ đòi quà. Hồi ông nội Ali là ông Aliba-phải có để lại một bộ ấm trà. Không biết cái ấm có quý giá cỡ nào mà Ali chưa thấy ông nội mình xài tới bao giờ. Cả họ nhà Ali coi đó là món quà gia bảo nên con cháu cho dù đi buôn lậu thuốc lá ở biên giới Campuchia cũng không dám sờ vào bộ ấm trà.
Bữa nọ Aliba-bốn mót gạo trong lu để nấu cháo ăn thì tình cờ phát hiện bộ ấm trà giấu phía sau lu gạo. Lên gu-gồ tìm hiểu, Aliba-bốn mới biết đây là món quà ngày xưa mà quan trên đã tặng cho cụ nội nhà mình. Aliba-bốn mừng muốn khóc. Chàng chắc nụi tin rằng cái ấm trà này giá bèo lắm cũng đổi được 10 kí gạo. Nghĩ vậy Aliba-bốn bèn lấy miếng vải lau chùi cẩn thận cái ấm trà cho sạch sẽ tiện bề đi đổi gạo. Đang lúi húi lau thì có tiếng “Xì, xì…” phát ra, một làn khói đen như sông Tô Lịch phủ khắp gian nhà bếp, một ông thần to cao đẹp trai xuất hiện. Giọng ổng ngay ngáy như mới ngủ dậy:
-Ta đã ngủ trong ấm trà này 50 năm rồi. Cám ơn chủ nhân đã giải thoát ta
Aliba-bốn nhéo cái tay mình thật đau để chắc rằng mình không nằm mơ. Sau đó chàng là nhớ tới chuyện Aladin và cây đèn thần. Aliba-bốn khẳng định : Đây là ông thần ấm trong truyền thuyết không thể sai được!
Aliba-bốn nhếch miệng:
-Ta có quyền ước mọi điều ta muốn đúng không, ông thần ấm?
Thần ấm ngáp hơi dài cho tỉnh ngủ mới nói:
-Điều đó đương nhiên. Nhưng muốn ước gì phải trả lời giúp ta một câu hỏi? Chỉ cần ngươi trả lời được là có thể ước!
Aliba-bốn nổi quạu:
-Ông đừng có lừa con nít. Tôi đọc truyện rồi, làm gì có chuyện trả lời câu hỏi pa?
Ông thần ấm ra vẻ bí hiểm:
-Thần đèn của Aladin thì không cần, nhưng ta là thần ấm. Muốn “ấm diều” phải biết điều!
Aliba-bốn đành chấp nhận thách đấu. Ông thần ấm ra câu đố dễ như ăn tiền công quỹ:
-Ta đố ngươi! Ta có giá bao nhiêu?
Aliba-bốn vò đầu, bứt lông nách. Nào giờ nhà Aliba-bốn chỉ biết dùng cái chén thay cho cả ly, tô, chậu…Ấm trà cả họ Ali, tới đời ông Aliba-phải mới có. Làm sao chàng biết giá?
Ông thần ấm buồn thiu:
-Ta cần biết giá của ta là bao nhiêu? Để còn cái để nói với ông bạn thần đèn, với cái thằng bạn hay cà khịa ta là ông thần nhẫn. Cái gì cũng có cái giá của nó. Ta cần biết giá chính xác của ta?
Aliba-bốn mếu máo:
-Thần chơi khó qua, ta xin bỏ qua câu hỏi này?
Ông thần ấm rất ấm ức, nhưng thấy Aliba-bốn tội nghiệp nên cho chàng cơ hội thứ hai:
-Dù gì ngươi cũng đã giải cứu ta? Ta đổi câu hỏi đây : ” Họ tặng ta cho ông nội ngươi để làm gì?”
Aliba-bốn lại xới tung cái não của mình. Chàng nghĩ : ” Ấm trà để uống trà hay uống rượu, nhưng mà nhà Ali nghèo, không có tiền đong gạo, trà rượu đâu mà uống? Hay là để chưng cho đẹp? Càng không đúng, nhà Ali trống hoác, bốn bề gió thổi, chưng bộ ấm trà thì để ở đâu?”-Aliba-bốn giận tím rịm người, câu hỏi đơn giản vầy mà chàng cũng không thể trả lời! Chàng tự đấm vào ngực mình thình thịch.
Ông thần ấm tính buộc miệng “Thằng này ngu vãi lợn!”. “Bố tiên sư nó, tặng quà cho mà không biết để dùng làm gì? Vớ phải thằng Aliba-bảy giỏi ăn chia ba bảy, bảy ba là đã có câu trả lời. Ngẫm xong ông thần ấm chui cái rẹt vào cái ấm. Từ đó không bao giờ ông thần ấm xuất hiện nữa!
NGUỒN: Theo Báo Tuổi Trẻ Cười online
Link bài: Aliba-bốn và ông Thần ấm
(https://cuoi.tuoitre.vn/doi-