Tác giả: Đoàn Duy Hưng
——
Đã lâu rồi ta chẳng nắm tay nhau
Chẳng thấy nụ cười hiện lên trong ánh mắt
Chẳng có những cái ôm thật chặt
Cũng lâu rồi, anh quên cả hôn em…
Vợ yêu à, cuộc sống thật bon chen
Cuốn anh đi mà chẳng hề báo trước
Cảm ơn em, vì đã thích nghi được
Chắc bởi mình là một cặp trời sinh
Xin lỗi em vì những chuyện linh tinh
Những chuyện “buồn cười” mà anh không hề muốn
Xin lỗi vì có lần anh “bỏ trốn”
Em cùng con tìm khắp cả chung cư
Xin lỗi em, vì anh rất là hư
Toàn làm em buồn, và để em cáu giận
Chẳng giúp việc nhà, dù em đang rất bận
Em làm một mình, anh có muốn thế đâu…
Sau này rồi ta vẫn nắm tay nhau
Sẽ thấy được nụ cười trong ánh mắt
Tuy già rồi, những vẫn ôm thật chặt
Hôn xong rồi, anh sẽ nói “Cảm ơn”
#thplove
#thpyeu
Thơ đơn giản mà ý nghĩa quá ạ. Khổ đầu và cuối rất cảm xúc