Tác giả: Lê Thị Mỹ Thuận
—–
Bao năm, cảm giác nắm tay anh vẫn như lần đầu ấy, ấm áp, rắn giỏi và luôn mang đến cho em sự bình an! Có lẽ rằng ngày từ cái nắm tay đầu tiên ấy em đã biết rằng cuộc đời này mình đã thuộc về nhau!
Chẳng biết anh và em có can đảm nhiều thế nào? Khi mà ở cái tuổi chưa trưởng thành và gia tài chẳng có gì mà vẫn lấy nhau và sống với nhau dưới căn nhà trọ mưa thì nước ngập gần tới giường ngủ, ban ngày thì cũng như ban đêm không có ánh sáng! Thế mà vẫn sống qua và bước qua những ngày khó khăn ấy để tới hôm nay vẫn còn lo nước ngập vào nhà nhưng là nhà của mình nên chồng bảo “cho có nhiều lộc” :P.
Bao năm trôi qua anh vẫn nụ cười ấy, vẫn con người ấy nhưng đã trưởng thành hơn rồi luôn yêu thương và chiều chuộng ba mẹ con em dù có bận rộn thế nào thì chỉ cần ba mẹ con vui là anh sẵn sàng làm!
Anh chưa nói nặng lời với em bao giờ, đơn giản vì anh bảo “yêu còn chẳng hết” cơ mà, ừ nhỉ? Tình yêu theo năm tháng lại càng nhiều hơn ấy chứ? Anh bảo “Anh yêu em nhiều hơn” Em thì bảo “Mang cái cân ra cân xem ai nhiều hơn”, thì anh thắng rồi “Anh nặng cân hơn em mà” :D.
Cuộc sống giữa bộn bề những lo toan nhưng cả hai chúng ta sẽ luôn cùng nhau cố gắng và vun đắp để mái ấm nhỏ luôn luôn đầy tiếng cười, hạnh phúc ấm áp nhất anh nhỉ?, để dù có đi đâu thì cũng phải thật nhanh để trở về nhà và ăn những bữa ăn do chính tay vợ nấu chồng nhỉ? Chồng bảo chẳng cần gì quà ở đâu xa chỉ cần trong chính ngôi nhà nhỏ với những bưa ăn do vợ nấu là chồng thấy hạnh phúc nhất rồi! Thế nên mỗi ngày vợ sẽ dành tặng cho chồng món quà ấy để chồng “Ăn mãi cơm vợ nấu” mà lúc nào cũng sẽ khen ngon!
À hôm nay phải nói 1 câu lâu rồi em chưa nỏi “Em yêu anh rất nhiều,… n …. n lần” thế thì đã chủ chưa anh xã nhỉ?
#thplove #thpyeu