Có một người đàn ông nghèo, ngày không ăn đủ ba bữa, quần áo chỉ mặc đi mặc lại có một bộ. Anh ta thường ngẩng lên nhìn trời và than cho số phận đau khổ của mình. Hàng ngày anh ta làm việc cực nhọc cũng chẳng đủ sống.
Có một lần, anh ta kêu than: “Liệu công bằng hay không? Tại sao có người giàu sang sung sướng như vậy, còn người nghèo chúng tôi mỗi ngày đều chịu khổ chịu mệt?”
Thượng Đế vừa cười vừa hỏi ông ta: “Vậy anh muốn thế nào thì sẽ thấy ta công bằng?”
Người đàn ông nghèo đáp: “Con muốn gã nhà giàu ở gần nhà con nghèo giống con, có cuộc sống như con. Nếu như gã ấy có thể phú quý trở lại thì con sẽ không oán thán gì nữa.”
Thượng Đế gật đầu, nói: “Được!”.
Thế rồi Thượng Đế cho người giàu sang gần nhà người đàn ông kia biến thành một kể bần hàn. Thượng Đế còn cho mỗi người 1 ngôi nhà và 1 quả núi, mỗi ngày họ đều đào than lộ thiên ở trên núi đem xuống núi bán, lấy tiền mua lương thực. Sau 1 tháng, than lộ thiên đều đã bị họ đào hết.
Người giàu và người nghèo cùng bắt đầu đào núi để lấy than, người nghèo vốn thường quen với cuộc sống khổ cực, việc đào than đối với anh ta chẳng có khó nhọc gì, rất nhanh anh ta đã tích được đủ 1 xe than chở xuống núi bán lấy tiền, và dùng toàn bộ số tiền để mua đồ ăn ngon mang về cho những người thân đang ở nhà.
Người giàu vốn chưa bao giờ làm việc nặng nhọc, đào 1 lúc lại nghỉ 1 hồi, mồ hôi đầm đìa khắp thân mà vẫn chưa đào được là bao. Tới chập tối anh ta mới chất được đủ 1 xe than để mang xuống núi, bán được tiền rồi, anh ta chỉ mua vài cái bánh về cho gia đình, còn số tiền dư anh ta cất để dành.
Ngày thứ 2, người nghèo đã dậy từ sớm để đi đào than, còn người giàu lại đi xuống núi, thuê 2 người nghèo khác. Hai người này làm thuê này liền đồng ý ngay và bắt tay vào đào than, trông tướng tá họ thì khoẻ mạnh và to cao hơn người nghèo kia rất nhiều.
Người giàu đứng một bên trông coi, chẳng mấy chốc họ đã đào được vài xe than đầy. Người giàu mang xe than xuống núi bán, được bao nhiêu lại lấy tiền đó thuê thêm lao động. Sau một ngày đó, người giàu trả tiền cho những người làm thuê của mình và mua đồ ăn cho gia đình xong, còn để ra được một khoản tiền gấp mấy lần người nghèo kia.
Một tháng lại qua rất mau, người nghèo chỉ đào được một góc nhỏ mỏ than ở trên núi. Mỗi ngày, với tất cả số tiền kiếm được, anh ta đều mua đồ ăn và đồ đạc cho mình và gia đình, cũng chẳng để lại được là bao. Còn người giàu vốn từ đầu đã thuê được cả 1 nhóm người, đào hết cả than trên núi, kiếm được một số tiền lớn, anh ta dùng số tiền này đầu tư buôn đi bán lại, rất nhanh đã giàu có trở lại.
Kết quả chẳng cần nói cũng có thể đoán ra, người nghèo thì chẳng dám oán trách điều gì nữa.
Link bài: Vì sao người giàu thì vẫn hoàn giàu, kẻ nghèo thì cứ mãi nghèo