Bàn tay ấm của anh

Tác giả: N.H,  gửi anh L.Đ.T.

—–

Những dòng tâm sự của em chắc sẽ giữ mãi trong lòng nếu như không có cuộc thi Người Tân Hiệp Phát yêu. Đây như một cơ hội để em bày tỏ tình cảm, suy nghĩ của mình khi làm người yêu, làm vợ anh.

Còn nhớ thời điểm trước khi gặp anh, em đã quyết định nghỉ làm tại cơ quan cũ. Khi ấy, em dự cảm sẽ đến một môi trường mới hoàn toàn và thử thách em hơn rất nhiều. Em biết anh từ trước, nhưng ấn tượng ban đầu không mấy nổi bật. Điều em quan tâm khi ấy chỉ là cố gắng làm tốt công việc để thỏa sức đam mê với nghiệp viết như khi bố còn sống đã dặn dò em.

Không biết là anh thả thính hay em dần có thiện cảm vì sự tử tế và tốt bụng của anh, cách anh cười hiền khi bị trêu đùa mà cả hai dần để ý nhau. Em cũng tự nhủ chắc là chỉ say nắng chút thôi rồi sẽ không sao hết. Thế mà từ say nắng dần dần cảm mến nhau thực sự.

Còn nhớ vào mùa đông đầu tiên chúng mình hẹn hò. Em vẫn nhớ cảm giác em ‘đổ gục’ anh là cái nắm tay của anh sưởi ấm em trước những cơn gió làm em buốt lạnh. Đơn giản quá anh nhỉ, phải chăng em yêu chỉ vì bàn tay vô cùng ấm áp ấy?. Và ngay cả bây giờ khi hai ta đã kết hôn và sống cùng nhau, em vẫn vẹn nguyên cảm giác ấm áp đó.

Em vẫn không quên những ngày khó khăn khi hai đứa với đồng lương ít ỏi, còn phải đi câu cá ở Hồ Tây về ăn, thế mà mâm cơm vẫn đầy ắp tiếng cười và tình yêu thương vô bờ bến.

Rồi em mang thai. Vậy nhưng, hạnh phúc của em chỉ ngắn ngủi trong 8 tuần. Đi khám, bác sĩ bảo con không có tim thai và buộc em phải mất đứa con đầu tiên ấy. Em buồn, tủi thân khóc và nhất quyết đòi anh đưa em về quê thăm mẹ. Anh bảo – Về nghỉ ngơi đi, em mệt rồi. Em nói khỏe để làm gì khi em mất con thật rồi?!

Anh không nói gì, lặng lẽ đưa em về trong nỗi mất mát. Về đến nhà, em bật khóc, gục xuống đau đớn không nói thành lời. Bàn tay ấm của anh đặt lên vai đang run rẩy của em như xoa dịu hết nỗi ấm ức trong em. Anh nói không sao hết! Anh yêu em!

Lời động viên của anh như một chiếc phao cứu lấy em trong lúc em tuyệt vọng nhất, giúp em vượt qua nỗi đau và hi vọng một mầm sống mới sẽ đến cùng em và anh. Mình đã cùng nhau thay đổi chế độ ăn uống, sinh hoạt nghỉ ngơi, tập thể dục đều đặn để cả hai cùng có sức khỏe. Em hàng ngày vẫn ngóng chờ con yêu của chúng mình nhưng con chưa đến…

Em ngắm nhìn những em bé đáng yêu kháu khỉnh từ những người bạn, người thân và có khi cả trên báo hay ở bất cứ lúc nào thì khi ấy lại dấy lên trong em một niềm khao khát có được đứa con đầu tiên của chúng mình.

Anh biết không, đôi lúc em cũng sốt ruột lắm khi bạn bè em đã đủ nếp đủ tẻ. Nhìn những đứa trẻ cười hồn nhiên mà lòng em lại khao khát được làm mẹ biết nhường nào. Nghe hội bạn thân hỏi han nhau bao giờ đẻ? Mày sắp sinh chưa, bé được mấy ký rồi mà em lại chạnh lòng.

Có lúc tâm sự với anh khi nào chúng ta có em bé chắc sẽ hạnh phúc lắm anh nhỉ?. Chỉ cần con đến bên em thôi, em sẽ hết lòng thương yêu con như cách mà mỗi người mẹ vẫn làm. Nghe em chia sẻ, bàn tay ấm của anh nắm lấy tay em thủ thỉ rồi bảo: “Con yêu sẽ đến em à!”

Vâng, con sẽ đến phải không anh?. Và khi đó ngôi nhà nhỏ chúng mình sẽ đầy ắp tiếng cười trẻ thơ. Anh sẽ bế con, em nấu bột. Anh sẽ pha trò, em đút cho con ăn… Năm tháng tiếp nối và con sẽ lớn lên trong tình yêu thương của vợ chồng mình, trong vòng tay ấm áp yêu thương mà em vẫn đang từng ngày được cảm nhận…

Tác giả: N.H

Rate this post

Bài viết liên quan

Bình luận

Required fields are marked *