Hậu Khảo Cổ/ Báo Tuổi Trẻ Cười
—–
Ông chủ đẹp giai
Nhà kia nuôi một con Két suốt ngày nó kêu nheo nhéo: “ông chủ đẹp giai, ông chủ đẹp giai”.
Chim sẻ thấy vậy sà xuống hỏi: “anh nói dối như vậy không thấy xấu hổ à?”. Két khinh khỉnh đáp: “Mày ngu thế thảo nào phải tự kiếm thức ăn”.
Sếp bị chó dại cắn
Sếp bị chó hàng xóm cắn trộm, lính ngày nào cũng qua nhà hàng xóm theo dõi con chó.
Vài ngày sau thấy nó bình thường, lính mừng rỡ nói với sếp: “Con chó vẫn khỏe sếp ạ, chắc sếp sẽ không bị lên cơn dại!”.
Sếp sầm mặt: “Dại là dại thế nào?”
Lính vội chữa: “Vâng, sếp khôn thế chó dại mà cắn cũng chả ăn thua!”
Thi viết về hạnh phúc
Cuộc thi viết ngắn về Hạnh Phúc có giải thưởng đến 10 triệu đồng. Chị hăng hái đăng ký.
Nhưng nghĩ mãi không biết viết gì dù nhớ rất nhiều chuyện vui buồn đã qua… Rốt cuộc vẫn không biết cả cuộc đời mình có lúc nào hạnh phúc?
Bèn thôi, không nghĩ nữa, đi nấu cơm.
Nhìn gia đình quây quần trong bữa ăn, bỗng ngộ ra, thời buổi này mà cả nhà vẫn có bữa cơm đầy đủ mọi người, hạnh phúc là đây chứ đâu.
Vương Quốc Thơ
Ngày xưa ở xứ nọ ngành kinh tế chính là “mần thi”: Thơ dùng để ăn mặc, làm phân bón, làm thức ăn gia súc…
Sáng sớm ra đồng ngâm thơ thì lúa lên xanh tốt, chiều tối ra chuồng đọc thơ là heo gà lớn nhanh như thổi. Năm nào trình diễn thơ thì được mùa to. Thơ trở thành lương thực chính ở đây.
Thời gian trôi qua… ở vương quốc Thơ tất cả người, cây, con vật dần dần trở nên dị dạng.
Đẽo cày giữa làng
Anh nọ ngồi giữa làng đẽo cày, ai đi qua cũng góp ý chỉ bảo vài câu…
Kết quả: cày không có mà có một đám oánh nhau, vì người này chửi người kia ngu, người kia mắng người nọ không biết gì… Ai cũng tự cho mình là đúng.
Anh chàng thợ vụng đẽo cày rút ra một kinh nghiệm: Cứ lẳng lặng mà làm, không thành cày thì cũng được cuốc. Sau đó, thằng nào có ý kiến ý cò thì… lấy cuốc nện nó một trận, là xong.