Là người kinh doanh, vốn không tin tử vi bói toán nhưng ông Thanh luôn thầm cảm ơn số phận đã cho mình một người vợ, đúng như lời phán của ông thầy năm xưa, thật sự là “vượng phu ích tử”.
Lời cầu hôn ông Trần Quí Thanh dành cho vợ nghe có vẻ kỳ kỳ và chẳng có chút gì nên thơ, lãng mạn. Ấy vậy mà lúc bấy giờ, cô gái đẹp người lại đẹp nết Phạm Thị Nụ khẳng định chắc nịch: “Anh đi đâu em cũng theo anh. Em sẽ luôn là cánh tay mặt của anh”.
Ngày ấy, ông Thanh và bà Nụ quen nhau bởi cái sạp bán ngoài chợ. Ông hay ra mua mật rỉ về làm men. Khi ấy, có hai người chuyên bỏ mối cho ông Thanh. Một chính là bà Nụ, mối kia là cô Mười Ba, con một gia đình giàu có. Ngoài quan hệ mua bán, cả hai người con gái lúc bấy giờ đều tỏ ra kết chàng trai Trần Quí Thanh.
Quen nhau một thời gian, bà Nụ hay qua lại nhà ông Thanh, người mà lúc bấy giờ có tiếng là chàng trai trẻ phong trần, đào hoa và tràn đầy tự tin. Vốn khéo léo, bà nhanh chóng được lòng bố chồng tương lai. Ông Tám – cụ thân sinh ra ông Thanh – ưng cô Nụ ra mặt, đến mức ngày nào cũng hối thúc con trai lập gia đình.
Thời trai trẻ, ông Thanh từng trải qua những mối tình khó quên trong đời. Tuy đào hoa nhưng ông rất rõ ràng trong việc lựa chọn bạn đời. Chàng trai trẻ nghĩ, nếu lấy vợ đẹp mà thiếu đức hạnh, không biết thu vén gia đình, làm chồng mà chỉ ngồi nhà trông thôi cũng phát mệt.
Về sau, ông tâm sự với các con rằng, với con mắt tinh tường của mình, ông đã sớm biết cô Nụ bấy giờ là người ý tứ nhẹ nhàng, tháo vát trong chuyện làm ăn, sống có trách nhiệm, không ăn chơi đua đòi.
Ngày đó, cô Nụ xinh tươi, trẻ đẹp. Tuy bán sạp ngoài chợ nhưng cô từng là hoa khôi trường Luật, vì hoàn cảnh gia đình mà phải nghỉ học. Sau nhiều lần đi chơi chung và suy nghĩ đã chín, chàng thanh niên tên Thanh đã tỏ lòng mình.
Ấy vậy mà khi cô Nụ nói “Anh thương thì về hỏi cưới em đi”, Thanh suýt bật ra câu vạ miệng rằng “Anh chưa muốn lấy vợ”. May mà kịp bĩnh tĩnh lại, phân tích cho cô Nụ nghe: “Phụ nữ có tới sáu, bảy vai trò. Em gái nè, em nuôi nè, rồi người yêu, người tình, bồ và người vợ. Trong các cả các vai trò đó, cái nào cũng đều chỉ chia vui, duy nhất người vợ là phải sẻ buồn. Sao em lại dại vậy?”.
Trước câu hỏi của chàng trai, cô Nụ vẫn khăng khăng: “Anh không tin em sao?”. Thanh tiếp tục: “Lấy anh em có một cái lợi và một cái hại. Lợi là không có cảnh mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng vì anh là con một. Còn hại là đường đời lỡ như thất bại, phải tự mình lồm cồm bò dậy, chớ không có ai đỡ em đâu”.
Có lẽ, lúc gật đầu theo ông Thanh, chính bà Nụ cũng không ngờ, mình phải sẻ buồn, phải tự lồm cồm bò dậy trước mỗi sóng gió của cuộc đời đúng như lời tiên đoán của ông thật. May thay, bà đã gật đầu là không hối hận.
Là người đàn bà thép mạnh mẽ song bà Nụ chọn việc âm thầm đứng sau chồng, sau con. Bà giữ đúng lời hứa năm nào, trở thành cánh tay mặt của ông Thanh khi hai người quyết định trở thành vợ chồng. Chẳng vậy mà những người trong cuộc, thực sự hiểu về gia đình ông Thanh luôn truyền miệng câu: “Chị Nụ còn mạnh, Tân Hiệp Phát còn mạnh. Chị Nụ yếu, Tân Hiệp Phát yếu”.
Còn ông Thanh, dù không nói ra thành lời, nhưng luôn yêu vợ bằng cả trái tim của mình, “cho đi là không đòi lại”. Với một người phụ nữ, như thế là đủ mãn nguyện rồi.
Dẫu vậy, trên chặng đường dài suốt 40 năm chung bước ấy, những vệt mồ hôi, những giọt nước mắt mặn chát vẫn luôn hòa vào nỗi lo toan, trăn trở. Dường như, thử thách chưa từng ngừng đến đôi vợ chồng ấy.
Sóng gió đầu tiên ập tới ngay sau kỳ trăng mật của đôi vợ chồng son.
Chuyện là ông Tám, nghe lời tỉ tê mưa dầm thấm đất thì tin con nuôi hơn cả con đẻ. Câu nói “Thằng Thanh lấy vợ lại vô đạo Công giáo, sẽ không lập bàn thờ để thờ cúng ông đâu” khiến người cha dù thương con đến mấy cũng bị lung lay.
Về sau, ông Tám bị người con nuôi chiếm gần hết tài sản. Còn trước đó, những gì ông chừa lại cho cặp vợ chồng trẻ Thanh Nụ chỉ có đúng một cái giường, hai cái chén, hai đôi đũa trên chiếc đi- văng cũ mòn.
Đứng chết chân nhìn ngôi nhà hoang, ông Thanh bà Nụ mãi mới lờ mờ hiểu ra sự việc. Ông Thanh vừa quê với vợ mới cưới, vừa muốn ứa nước mắt khi nghi người hàng xóm chạy qua kể hết sự tình.
Đứng trước cảnh khó tưởng tượng ấy, bà Nụ nhẹ nhàng động viên chồng. Thế nhưng nghe vợ nói, ông Thanh lại đâm bực song vẫn lặng thinh. Nhiều năm sau này, ông mới hiểu, đúng là đàn ông bà đàn bà được Chúa trời sinh ra như lửa và nước. Đàn bà luôn mang tấm lòng nhân ái vị tha và đàn ông không bao giờ vươn tới được.
Nếu xã hội này chỉ tồn tại những người đàn ông kiên cường, sống theo ý chí thì không biết đã xảy ra bao cuộc chiến tranh thế giới? Và nếu chỉ một Trần Quí Thanh mạnh mẽ vô song nhưng cô đơn lạnh lẽo, không có bóng dáng người nữ Phạm Thị Nụ gắn bó suốt cả chiều dài con đường 40 năm chung bước, thì có lẽ đã chẳng có những thành công của một gia đình, một công ty hùng mạnh như Tân Hiệp Phát ngày hôm nay.
Trước ngày cưới, ông Thanh với bà Nụ cũng gặp khó khăn ở cửa ải nhà ngoại. Thiên hạ đồn thổi về “thằng Thanh” giang hồ ăn chơi khét tiếng, bồ bịch lung tung, máu mê cờ bạc lại chuyên đi gạt tình phụ nữ với thành tích bất hảo. Nghe thế, bà con xa lắc xa lơ cũng kéo tới mà phản ứng rầm rầm.
Và rồi, cũng như lúc nhìn thẳng vào mắt ông Thanh mà nói “Anh đi đâu em cũng theo”, bà Nụ một lần nữa trả lời chắc nịch với bố mình: “Con suy nghĩ rất kỹ rồi ba. Con không chỉ thương, mà còn hiểu anh Thanh”. Dưới sự quyết liệt của bà, mọi chuyện cũng êm xuôi.
Cưới nhau vào cuối những năm 1970, cuộc sống của cặp vợ chồng trẻ bấy giờ hết sức khó khăn. Đất nước đang rơi vào cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam. Bà Nụ mang bầu đã lớn lắm nhưng một ngày chỉ được ngủ mấy tiếng, còn phải chạy chiếc xe Honda 67 lên miệt núi Bà Đen, Tây Ninh buôn bán đường.
Thời ấy sao mà vất vả, khổ tận tâm can. Có bữa do mệt và thiếu ngủ quá, lạng quạng thế nào, bà ngã văng xuống mương rồi thiếp đi không biết trời đất. Rạng sáng, bà bừng tỉnh dậy, được người đi đường phủi bụi, đạp xe máy giùm cho, đỡ lên xe rồi bà lại chạy tiếp. Chuyện “tày đình” là thế mà bà giấu nhẹm khi về nhà, tuyệt đối không để chồng biết vì sợ ông không cho đi nữa.
Nhiều lúc tủi hờn, vất vả, vừa đạp xe vừa nhìn xuống cái bụng bầu lớn vượt mặt, nước mắt lại chảy dài. Thế nhưng, hơn ai hết, bà biết rằng, ở nhà kia, chồng bà – ông Thanh – cũng đang quần quật ngày đêm với những khó khăn bộn bề của hiện tại. Dự định tương lai vẫn mịt mù ở phía trước.
Trong bối cảnh xưa cũ đó, ngay cả bà Nụ cũng không có chút hình dung nào về những viễn cảnh để đến với gia đình mình, về cái gọi là tập đoàn Tân Hiệp Phát của những năm sau này. Thế nhưng, bằng tất cả tình yêu thương và sự tin tưởng dành cho chồng, cho cha của những đứa con mình, bà luôn sát cánh và ủng hộ ông Thanh trong mọi việc.
Ngay cả những quyết định cứng rắn và khắc nghiệt nhất của chồng, bà Nụ cũng đồng thuận. Bởi bà đã cùng chồng đi qua quá nhiều sóng gió và hiểu rằng, đứng trước những cơn sóng lớn, nhiều khi con thuyền có thể nhìm chỉ vì một lỗ thủng nhỏ, rất khó để nhận ra.
Cứ thế, cứ thế, tình cảm của hai người như sợi dây đan chặt, càng lúc càng bền lâu, gắn bó.
Ông Thanh giỏi điều hành doanh nghiệp, là bậc thầy dùng người trong công ty, chăm chú nghiên cứu, tâm huyết chế biến. Nhưng sau khi thành phẩm, mọi công đoạn chuyển sang bà Nụ.
Người phụ nữ đứng sau thành công của Tân Hiệp Phát không chỉ là người bán hàng kỳ cựu mà còn là người chị, người cô tinh thần luôn đồng hành, sát cánh và gần gũi như người nhà với nhân viên trong công ty.
Bà Nụ một tay lo toan, xu vén chuyện gia đình, chăm lo cho ba 3 đứa con. Rồi lại đối ngoại với bạn hàng, đối nội với họ hàng vả cả mấy ngàn nhân viên trong công ty gia đình mình. Không có nhân viên nào trong công ty bà không biết, không còn hoàn cảnh nào bà không hay. Ngay cả ngóc ngách trong nhà máy, cũng không có chỗ nào bà Nụ không rành. Đó là cách bà kề vai sát cánh với người đàn ông của mình.
Dường như, hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời người đàn ông là tìm thấy một người vợ có thể cảm thông, cùng chung chí hướng. Còn đối với một người phụ nữ, đó là sự cho đi, ủng hộ và sẵn sàng hy sinh tất cả cho thành công hay thất bại của chồng. Những điều đó vượt xa khỏi một câu chuyện tình yêu lãng mạn, “không hoa, không quà, không dỗ dành khi em khóc”.
Chưa bao giờ ỷ thế mình là người phụ nữ quan trọng nhất, bà Nụ luôn tôn trọng tư tưởng kinh doanh, vai trò chỉ đạo và cả những thói quen, cách sống của ông Thanh. Khi chồng dấn thân vào con đường kinh doanh, bà hiểu rằng, phải biết chấp nhận một cuộc sống đầy rủi ro và biến động.
Thế nhưng, sự mềm mỏng, sẻ chia nhưng vẫn đầy kiên cường và quyền lực của bà đã giúp ông Thanh từng ngày nhận ra ý thức và trách nhiệm của một người chồng, một người cha đối với gia đình, vợ con.
Ông Thanh “thú nhận” với con gái rằng, bà Nụ là tác nhân lớn nhất làm thay đổi ngoạn mục từ bên trong lối sống bất cần đời thời tuổi trẻ của mình. Ông thầm cảm ơn số phần đã cho mình một người vợ hồng tran tri kỷ, một người đàn bà vượng phu ích tử… để ông có thể theo đuổi hoài bão và dựng lên cơ ngơi ngày hôm nay.
Suốt cả chặng đường dài, ông Thanh chưa một lần ngọt ngào với vợ. Người đàn ông cương nghị luôn giữ kỷ cương trong gia đình, giữ kỷ luật trong công việc. Càng thương, ông Thanh càng đưa ra nhiều thử thách. Đến độ, ở công ty, bà Nụ là người bị chồng rầy la nhiều nhất.
Ấy vậy mà, tới lúc vợ lâm bệnh nặng, cả “tượng đài” ấy dường như suy sụp. Từ “liệt” dường như chưa từng xuất hiện trong ý niệm của cả gia đình, ngay cả ông Thanh cũng vậy. Không một ai trong cha con ông chịu chấp nhấn sự thạt khó khăn về việc bà Nụ không thể đứng lên, đi lại được.
Ông Thanh nặng trĩu lòng mà nói với con gái rằng, nếu vợ có chuyện gì, ông sẽ không còn động lực để tiếp tục chiến đấu. Ông cũng rưng rưng nước mắt mà cậy nhờ y bác sĩ cứu chữa cho vợ mình.
Vì bản tính cương trực mà người đàn ông trụ cột trong gia đình không hề thốt lên những lời sâu thẳm trong trái tim. Nhưng thật lòng, ông vẫn luôn muốn nói với vợ lời ân tình nhất. Quả là “gái có công, chồng không phụ”, dù phải tới 60 tuổi đầu mới được nghe nhưng lời có “trọng lượng” từ ông Thanh nhưng bà Nụ chắc hẳn sẽ ấm lòng.
Khi giống tố ập tới, bà cũng hiểu hơn tấm chân tình của chồng. Vào thời điểm khủng hoảng của Tân Hiệp Phát với hàng loạt chuyện “đau đầu” phải giải quyết ở công ty, áp lực dồn dập nhưng ông Thanh chưa một ngày sai lịch thăm vợ. Người đàn ông vốn lạnh lùng ấy luôn vào viện với tiếng cười đùa, tạo không khí nhẹ nhàng và động viên vợ. Biến cố càng làm ông trân trọng người phụ nữ ở bên mình hơn.
Về sau, khi sóng gió qua đi, trong buổi công chiếu vở kịch “Chuyện nhà Dr Thanh” như một món quà mà người chồng người con tặng cho Madam Nụ, ông chủ “lạnh lùng” của Tân Hiệp Phát đã không ngần ngại hôn vợ trước đám đông.
Những lời yêu thương và trân trọng đối với người bạn đời tri kỷ của mình cũng được ông giãi bày: “Vở kịch này như một món quà, món quà tôi thay mặt những người đàn ông cảm ơn sự tận tuỵ, hy sinh của những người phụ nữ trong gia đình. Những người phụ nữ đã cùng những người chồng hằng ngày vun đắp xây dựng gia đình, giữ lửa cho gia đình, cùng người chồng vượt qua khó khăn trong công việc, cuộc sống. Tặng cho Nụ, cánh tay mặt của anh!”.
Ở dưới khán đài, Madam Nụ lặng lẽ lau đi những giọt nước mặt hạnh phúc. Xin dùng lời thơ bà viết tặng chồng để khép lại một chuyện tình viên mãn: “Cảm ơn Anh vì lời Thơ Anh viết/ Cho riêng em – với ngần ấy năm dài/ Cảm ơn Anh – bờ vai làm điểm tưa/ Tiếp cho em thêm sức mạnh trong đời”.