Cuộc tình 2 thế kỷ

Tác giả: BoBiBu

—–

Có lẽ nếu hôm nay không tình cờ đi ngang đoạn đường Đinh Tiên Hoàng – Tôn Đức Thắng, có lẽ ký ức về những khoảnh khắc đáng nhớ ở đây, trong anh sẽ phai nhòa. Trở ngược về 20 năm trước, một ngày mưa, một chàng sinh viên CNTT đã lấy hết can đảm để tỏ tình với cô bạn cùng lớp đại học của mình.

Mang tiếng con trai Sài Gòn, lãng mạn, sành điệu, anh lại cứ thích trêu ghẹo cô nàng dân tỉnh suốt ngày chỉ nghe nhạc bolero. Anh vẫn nhớ lần đầu tiên nghe được giọng hát của em, có lẽ khoảnh khắc đó, anh đã say nắng em với chất giọng ngọt ngào của con gái miền Tây. Chẳng hiểu sao, bao nhiêu tự tin, nghịch ngợm của thằng con trai như anh lại “đổ gục” trước một cô gái nhỏ nhắn, mỏng manh lại còn hát hay và dịu dàng như em. Đến bây giờ nhớ lại, anh mới thú nhận rằng, vì để lấy cảm tình của em, mà đêm nào anh cũng thức để thiết kế những tấm thiệp màu tặng cho em. Không biết em có còn nhớ không, ngày anh quyết định không làm luận văn tốt nghiệp để cùng làm đề tài tốt nghiệp với em. Anh nghĩ có lẽ vì thế mà em hiểu và dành tình cảm cho anh nhiều hơn.

Và rồi trong tiếng mưa rã rích bên ngoài tiệm cà phê Văn Khoa, em nhận lời yêu anh, đó là những ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc của chúng mình. Sài Gòn khi ấy vào những năm cuối thế kỷ 20 với nhiều hoạt động đón thế kỷ mới, kỷ niệm 300 năm Sài Gòn – Gia Định, những kỷ niệm tình yêu của chúng mình hòa cùng nhiều sự kiện lớn của đất nước. Tình yêu của chúng ta đã đi qua 2 thế kỷ, tính đến nay là 20 năm rồi em nhỉ.

Rồi thì chúng mình cũng trải qua khoảng thời gian yêu nhau với không ít những giận hờn vu vơ. Một bước ngoặt diễn ra, khi năm 2003, sau 4 năm quen nhau, anh quyết định đi làm xa để tạo khoảng cách với em, vì khi đó anh tin tình yêu của mình cần làm mới, cần có thời gian và khoảng cách để không phải nhàm chán. Anh biết khi đó, em cũng buồn phiền nhưng em vẫn tôn trọng và ủng hộ quyết định của anh. Năm 2007, anh và em cùng học giáo lý hôn nhân và anh biết lúc ấy, em chính là người con gái mà anh muốn cưới làm vợ. Vẫn là em, cô sinh viên tỉnh năm nào, mê nhạc bolero, vẫn giọng hát ngọt ngào ấy, anh biết em là người chăm chỉ, dịu dàng lại rất được mẹ và chị anh thương.

So với những người cùng tuổi, tình yêu của vợ chồng mình không có quá nhiều biến cố hay sóng gió, anh cảm thấy mình là người đàn ông may mắn và hạnh phúc nhất vì có cô vợ hiền và hai đứa con ngoan. Tuy cuộc sống hôn nhân không có quá nhiều trắc trở nhưng không vì thế mà khiến vợ chồng mình nhạt nhòa. Có lẽ khoảnh khắc nhận ra vợ chồng thương nhau hơn là khi em sinh đứa con trai thứ 2, em sức khỏe yếu, gia đình chưa lên kịp, một minh anh xoay sở để lo cho em. Lúc đó ai cũng nói anh bình tĩnh nhưng thật ra bụng dạ anh run hết vì lo lắng cho em và con.

Thời gian cũng trôi qua, có lẽ với những bận rộn của công việc, chăm sóc con, vợ chồng mình cũng chẳng có nhiều thời gian riêng. Cũng đã lâu anh chưa gửi tặng em món quà nào đặc biệt, cũng đã lâu chưa làm em bất ngờ.

Nếu không có cuộc thi Người Tân Hiệp Phát Yêu, anh cũng sẽ không có dịp để ôn lại kỷ niệm và bày tỏ lòng cảm ơn dành cho người bạn đầu ấp tay gối của mình. Hơn tất cả những câu từ văn vẻ, anh mong vợ sẽ cảm nhận được tình cảm mà anh gửi gắm cho em.

Thương gửi em

5/5 - (1 vote)

Bài viết liên quan

Bình luận

Required fields are marked *