Đặng Hữu Đức
—–
1. Là câu nói của bác: ” NẾU XEM GIA ĐÌNH LÀ MỘT TỔ CHỨC THÌ TỔ CHỨC NÀY CÓ TẦM NHÌN, SỨ MỆNH, GIÁ TRỊ CỐT LÕI LÀ NHƯ THẾ NÀO”. Đây chính là điều làm tôi suy nghĩ nhiều, bác chia sẻ để có cái sứ mệnh, tầm nhìn, giá trị cốt lõi, thì bác mất cả một năm mới xây dựng được, chính vì thế gia đình bác là một ví dụ cho tôi học tập ở điểm này…!
2. Kho sách trong nhà: một thư viện khổng lồ, đây có thể nói là tài sản vô giá. Bởi vì Khổng Tử từng nói: ” kẻ trộm có thể vào nhà bạn lấy đi của cải vật chất, nhưng không bao giờ có thể đánh cắp được trí tuệ của bạn”…!
3. Bác rất giàu có, nhưng cũng rất giản dị, bác đi lên từ khó khăn trải qua bao nhiêu thất bại rồi mới thành công. Bác là tấm gương sáng cho lớp trẻ noi theo và học hỏi………!
Xuất thân trong gia đình khá giả nhưng lại ở cô nhi viện. Cậu bé Trần Quí Thanh ra đời ngày 15/10/1953 tại xóm Cầu Bông, mé bên quận Phú Nhuận (TP HCM) trong một gia đình khá giả. Bố là ông Trần Văn Bưởi – chủ vựa buôn bán vật liệu xây dựng Hiệp Phát. Từ bé, Thanh đã được gửi vào trường Taberd Sài Gòn, một ngôi trường nói tiếng Pháp danh giá bậc nhất lúc bấy, dành cho con cái nhà giàu (hiện dấu vết khuôn viên cũ của trường nằm ở góc đường Nguyễn Du – chỗ Bưu điện thành phố nhìn sang).
Những tưởng cuộc sống êm đẹp gắn liền với cậu bé Thanh, thì đột ngột xảy ra biến cố khi mẹ đẻ – bà Nguyễn Thị Thâu qua đời và lúc này hai người con riêng của bà đã bày mưu tính kế chiếm hết gia sản, thậm chí còn có ý định thủ tiêu Thanh, khiến ông Trần Văn Bưởi buộc phải gửi con trai mình vào cô nhi viện – cách khá xa Đà Lạt, do một bà soeur người Pháp cai quản.
Cô nhi viện khắc nghiệt và tàn bạo như các trại tập trung. Từ thời điểm ấy, cuộc sống của cậu bé Thanh mới chín, mười tuổi đã chuyển sang một trang khác – trại trẻ mồ côi hết sức khắc nghiệt và tàn bạo như trong các trại tập trung. Đám trẻ mồ côi được thu gom quy tụ về nhiều thành phần bất hảo, gồm cả người Việt lẫn con lai Mỹ đen Mỹ trắng, quen sống lang thang đầu đường xó chợ, đầu gấu bất trị nên kỷ luật áp dụng trong trại là kỷ luật thép. Giám thị trại không khác cai tù, sẵn sàng lạnh lùng ra tay bất cứ lúc nào, với những hình phạt nhẫn tâm nhất ngoài sức tưởng tượng.
Cậu bé Trần Quí Thanh là “ma mới”, không giấu nổi vẻ nghênh ngang của con nhà giàu, nên trong 6 năm sống tại đây, nhiều lần bị đánh hội đồng đến tơi tả. Có lần vì bênh đứa cháu bị ăn hiếp, Thanh đã lãnh nguyên bản án của trại, được “thưởng thức” những trận mưa roi, xát muối đến khi mông đít đỏ lựng. Mỗi sáng bị phạt không được đi học, bắt phong phanh quỳ gối trước sân, còn tối đến thì bị nắm đầu quang vô chuồng heo.
Ông Trần Quí Thanh và con gái đầu Trần Uyên Phương – tác giả cuốn sách “Chuyện nhà Dr. Thanh” phát hành vào Ngày của Cha (18/6/2017). Cũng theo “Chuyện nhà Dr. Thanh”, bữa cơm ngày ấy tại cô nhi viện, Thanh và đa số bọn trẻ nuốt không trôi được cục mỡ, ói lên ói xuống nhưng vẫn phải nghiến răng nuốt, nếu không muốn bị đánh đòn… Và thế là với khát vọng tự giải thoát bản thân khỏi địa ngục trần gian này, Trần Quí Thanh từng thực hiện cuộc đào thoát, nhưng rút cục bị bắt lôi về trại và phải chịu đựng những trận đòn trừng phạt thê thảm.
Giám thị biết cậu là đầu trò bỏ trốn nên luôn gầm ghè chăm sóc kỹ, nhiều đêm bị bắt nhịn đói, cùm chân bên cạnh chuồn heo âm u giá lạnh. Nhưng sau vài lần bị đánh tàn bạo quá, Thanh đã vùng dậy và giám thị không còn dám giở trò trừng phạt nữa…
“Có lẽ chính hoàn cảnh đẩy đưa trong trại trẻ mồ côi đã hình thành cái “máu” du côn anh chị không hay. Cả đời Ba chưa bao giờ ăn hiếp ai, nhưng không chấp nhận cúi đầu bị người ta ăn hiếp, nhất là khi đụng đến gia đình và đám đàn em của Ba sau này”, ái nữ Trần Uyên Phương chia sẻ về người ba đáng kính của mình.
Với việc ra mắt cuốn sách “Chuyện nhà Dr. Thanh”, tác giả Trần Uyên Phương – con gái đầu của ông Trần Quí Thanh, Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Tân Hiệp Phát và Giám đốc Công ty Number 1 Chu Lai – chia sẻ:
“Tôi muốn ấn bản cuốn sách này, vượt qua những thảo luận “nóng bỏng” với Ba tôi rằng, có cần thiết phải xuất bản hay không? Có sợ người đời nghĩ mình tự đánh bóng tên tuổi và gia tộc không? Tôi nghĩ, niềm tin vào những điều tốt đẹp bao giờ cũng lớn hơn tất cả. Có thể bạn đọc sẽ có cảm nhận khác nhau khi tiếp xúc với những câu chuyện lần đầu tiên được viết lại về cuộc sống của gia đình Dr. Thanh… Nhưng từ tận đáy lòng, cuốn sách này là món quà tôi thực sự muốn dành tặng Ba Má, như những đứa con đều muốn dành sự kính trọng và yêu thương nhất cho cha mẹ của mình”.
Theo FB Đặng Hữu Đức