Tác giả: Hoàng Thị Minh (bài hồi đáp của “Gửi người tôi yêu“)
—
CẢM NHẬN
Sáng nay ông níu tay tôi
Đọc cho tôi nghe bài thơ ông viết
Tôi ngồi lặng nghe, rồi mải miết
Thả hồn mình, hồi ấy…40 năm…
Cái thời ấy bao cấp khó khăn
Tôi với ông rau cháo nuôi con lớn
Tình nghĩa vợ chồng chẳng bao giờ vơi bớt
Đi bên nhau thế mà đã gần cuối đời người…
Giữa thế giới đông triệu triệu người
Vợ chồng bên nhau là chữ duyên và nợ
Ông bảo con cái lớn lên rồi đi miết
Vợ chồng già cứ thế níu vào nhau…
Tình cảm chúng mình chẳng lung linh sắc màu
Khi tôi ốm, ông bưng từng ly sữa
Cũng như khi ông mệt, chẳng muốn ăn bát nữa
Tôi dỗ dành, ăn chút nữa đi ông!
Hạnh phúc cuối đời có bấy nhiêu thôi
Món quà ông tặng tôi bài thơ ông viết
Ông dân Toán chẳng giỏi văn như tôi biết
Thế mà sao vẫn rưng rưng lắm trong lòng…
Ông nhìn kìa bầu trời vẫn xanh trong
Mình vẫn nắm tay nhau dù ngày sau ai biết trước
Cảm ơn ông bài thơ lòng chân thật
40 năm… Mình đi tiếp những chặng đường!
Hoàng Thị Minh