Tác giả: Nguyễn Văn Tâm
Tây Bắc ngày mưa, nỗi nhớ em và con cồn cào hơn bao giờ hết khi nghe đài văng vẳng đâu đây bài hát chúng mình song ca ngày nào: “ Anh ở biên cương, nghe đài báo gió mùa đông bắc, em thương anh nơi chiến hào gặp rét…
Tình yêu của chúng mình bắt đầu từ cái buổi giao lưu giữa hai trường năm ấy. Em- cô sinh viên sư phạm với mái tóc dài đen mượt đã gây ấn tượng với anh từ cái nhìn đầu tiên… Còn em nói, nhìn anh dạn dày trong bộ quân phục lính biên phòng ấy khiến em xao động….
Chúng mình đã nắm tay nhau vượt qua bao thử thách. Ra trường anh nhận nhiệm vụ nơi miền biên giới phía Bắc xa xôi… Gặp nhau, yêu thương nhau lần nào cũng vội vàng…Đám cưới diễn ra trong 15 ngày anh về phép, chưa kịp quen với nhau trong cuộc sống anh đã vội vã lên đường… Những bức thư đầy nỗi nhớ cứ theo anh lên đường lên miền biên giới… Thương em nhiều, nhiều lắm!
Khó khăn nhân lên gấp bội khi cu Tí ra đời, một mình em vừa làm cha, làm mẹ, vừa chăm sóc bố mẹ già khi không có anh bên cạnh. Mỗi năm anh về nhà đôi lần, chẳng đủ để sẻ chia cho đôi vai em bớt nặng…Mẹ ốm rồi mất cũng một tay em lo toan, cu Tí ốm nằm viện cũng mình em chăm sóc…Mỗi lần nghĩ đến, sống mũi lại cay cay. Người vợ bé nhỏ mà kiên cường đã trở thành hậu phương vững chắc để anh yên tâm làm nhiệm vụ..
Đón anh về phép là ánh mắt em rạng rỡ, là nụ cười con giòn tan trong nắng sớm… Anh biết tiếng thở dài em cố nén, sự hy sinh cho anh, cho gia đình ấy chẳng bao giờ anh quên…
Ôm con thật chặt trong vòng tay nhé để xua đi bao nhớ mong xa cách… Anh đã đọc được ở đâu đó rằng: “ Sự xa cách làm tắt đi ngọn lửa nhỏ nhưng sẽ thổi bùng lên những đống lửa lớn”. Đó chính là sự tin tưởng, yêu thương dành cho em mãi mãi…
Anh vốn ít nói, kiệm lời và cũng khô khan như tính cách con nhà binh vốn có… Anh chưa bao giờ nói với em lời cảm ơn nhưng em biết không, tận đáy lòng anh muốn nói ngàn lời hơn thế: Cảm ơn em- Cảm ơn người bạn đời bé nhỏ nhưng lại là sức mạnh lớn để anh hoàn thành nhiệm vụ được giao phó…
Anh biết, trên dải đất hình chữ S thân yêu này có rất nhiều, rất nhiều những người vợ như em, những người phụ nữ khiến đàn ông phải ngưỡng mộ…Anh gửi món quà là bài thơ viết tặng em xanh màu lá ngụy trang này nhé, yêu thương nói ngàn lần chẳng đủ – Vợ yêu thương…
“ Anh viết cho em lá thư từ biên cương
Có màu xanh ngút ngàn của lá
Có màu trắng mờ sương trên điểm tựa
Balo làm bàn – phút ngơi nghỉ hành quân…
Nhớ em bao nhiêu dẫu có nói trăm lần
Cũng không diễn tả hết tình yêu anh vời vợi
Là nỗi nhớ khi gió mùa đông tới
Tay em ngập dưới bùn – Gió Bắc có lạnh không?
Lấy chồng quân binh thiệt thòi biết bao lần
Giọt nước mắt những đêm dài cô quạnh
Phút hốt hoảng ôm con ngày mắc bệnh
Rồi tự ru mình: Phải cố gắng cả phần anh….
Anh chỉ mong mùa xuân đến thật nhanh
Để anh được ôm em, hạnh phúc ngày sum họp
Lau khô nhanh giọt mồ hôi mặn đắng
Cảm ơn em nhiều- người vợ nhỏ kiên cường!”