Đừng chết ở tuổi 28 và chôn ở tuổi 82

30 năm xây dựng THP, bao nhiêu bạn bè giỏi giang tui kéo về đây hết. Ngoài ra tui có rất nhiều người bạn được kết giao trong quá trình làm việc. Nhiều người đang làm việc với tui, nhiều người khác đã rời THP nhưng tình bạn giữa tui với họ không có gì thay đổi. Khi có một ai đó thấy công việc khác phù hợp hơn, dù rất tiếc nhưng tui luôn ủng hộ sự ra đi của họ.

Đời người chẳng qua là quá trình tìm kiếm công việc phù hợp với sở trường của mình, bỏ đi gánh nặng sở đoản, cũng là để tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống. Nếu coi công việc như cuộc chơi, chơi chán chỗ này lại đi tìm chỗ khác chơi. Nghĩ vậy cho nhẹ nhàng.
Tuấn Minh đã rời THP nhưng tình bạn của Minh và tui vẫn vậy, thân quí và trân trọng. Anh viết về tui một bài thật dài, xin trích đăng một khúc.


Đừng chết ở tuổi 28 và chôn ở tuổi 82
Buổi chiều muộn, tranh thủ lúc sếp đang nghỉ ngơi tôi rón rén mang một bản đề nghị dự án tới gặp sếp, quyết tâm trình bày và thuyết phục sếp dừng một dự án mà tôi đã theo đuổi hơn 8 tháng trời. Dựa trên nhiều con số phân tích, tôi tin chắc rằng nếu như sếp dừng dự án lại, công ty sẽ tiết kiệm được con số cả chục tỉ đồng, và tôi nghĩ rằng mọi người sẽ ủng hộ tôi đặc biệt là sếp, người sẽ giữ lại được số tiền lớn nhờ đề xuất của tôi.

Thưa sếp! Con xin phép gặp sếp để xin sếp dừng dự án mà nhãn hàng con phụ trách đang triển khai, nó sẽ giúp cho sếp tiết kiệm được hàng chục tỉ đồng ạ. Đang ngồi trước một đống giấy tờ, ông ngẩng lên hỏi: mày nói gì vậy? Dạ thưa sếp, nhãn hàng của con đang chuẩn bị tung ra 1 chiến dịch tốn hàng chục tỉ đồng, thế nhưng mọi thứ con e rằng sẽ không đạt được như kỳ vọng, có thể tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc của công ty, chưa kể thời gian tung chiến dịch chỉ còn có 10 ngày, trong khi các bộ phận chưa sẵn sàng.

Ông hỏi tôi: thế mày có cách nào khác ngoài cách dừng chiến dịch này lại? Nếu như dừng mày sẽ mất bao nhiêu tiền? Còn nếu đi tiếp tục thì mất bao nhiêu? Tôi trả lời: dạ thưa sếp, nếu như dừng thì chỉ mất chừng 3 tỷ tiền chuẩn bị, nhưng nếu như chạy tiếp thì sẽ mất tới vài chục tỷ. Ông hỏi tôi thêm một câu hỏi nữa, nếu như tao mất 3 tỷ thì mày có lấy lại được cho tao không? Còn nếu tao mất vài chục tỷ thì có cơ hội chiến thắng không?

Thật sự, trong đầu tôi là một mạch suy nghĩ đã được chuẩn bị trước và tin rằng sếp sẽ hỏi, thế nhưng với câu hỏi này thì tôi hoàn toàn không chuẩn bị. Dạ thưa sếp, con nghĩ vẫn còn cơ hội thắng, nhưng rất ít và mọi người cần rất nhiều nỗ lực. Vậy là còn cơ hội thắng, tao vẫn còn cơ hội lấy lại được 3 tỷ đã mất, nếu mày dừng lại thì mày làm mất luôn 3 tỷ của công ty, nếu mày là chủ thì mày chọn phương án nào?

Đầu óc tôi lúc này đảo lộn, những câu hỏi liên tục của ông khiến cho tôi không còn tự tin vào chính mình nữa. Ông hắng giọng một cái rồi nói: tao cám ơn mày đã vì công ty mà thông báo cho tao việc sẽ mất 3 tỷ nếu như tao dừng lại, và tao vẫn còn có cơ hội thắng trong dự án này. Nhưng chắc tao phải lấy lại quyền trưởng dự án của mày, vì tao thấy mày không đủ tự tin để tiến hành nó. Nếu như, cuộc đời chỉ vì một cái nhỏ bị mất rồi bỏ cuộc và hoan hỉ là tôi đã không tiếp tục để mất một số lớn thì thực sự mày đã bị mất rồi đó. Và như thế, mày sẽ chẳng bao giờ làm làm gì mà chỉ giống như một con rùa rụt cổ, chẳng bao giờ dám đương đầu với thách thức chỉ sống vật lý với hít, thở, ăn uống thì mày đã chính thức chết từ năm 28 tuổi mà tới 82 tuổi người ta mới đem chôn.


Cuộc sống có muôn vàn nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi làm sai bị phạt, nỗi sợ hãi bị chê bai vì thất bại, nỗi sợ hãi khiến cho mỗi con người luôn dè chừng rồi tự giết mình trong những tính toán thiệt hơn, tôi đã từng sợ hãi như thế cho tới lúc gặp ông. Nhưng chính câu nói của ông khiến tôi bừng tỉnh bởi tôi không muốn "chết" ở cái độ tuổi mà mình vẫn còn sung sức.

Lê Tuấn  Minh
 
Rate this post

Bài viết liên quan

Bình luận

Required fields are marked *