Thời phổ thông trung học trước 1975, với chút máu phiêu lưu lãng tử, tui còn được một soái ca cho làm ca sĩ chính trong ban nhạc nghiệp dư có cát – sê hợp đồng biểu diễn, tại quận Bình Thạnh. Ngày đó tụi tui chơi nhạc không với mục đích kiếm tiền, nhưng chút thù lao ít ỏi đủ sáng sáng uống cà phê cũng làm tụi tui vui lắm. Đứa nào cũng say sưa, hãnh diện khi được đứng trên sân khấu.
Tuổi mới lớn nhiều ảo tưởng mộng mơ cứ tưởng trời sáng lên là do tiếng gáy của mình. Nhưng đúng là không có giấc mơ nào trong trẻo hơn thủa hồn bướm mơ tiên. Sự vướng bận, tuổi già và bề dày kinh nghiệm đôi khi làm chúng ta mất dần đi bản ngã của mình. Nếu ngày đó tui có giọng ca trầm ấm mượt mà hơn, có điều kiện theo học thanh nhạc, hay trong một ngã rẽ không đoán định của số phận cuộc đời biết đâu bây giờ tui đã sống yên bình vui thú điền viên, suốt ngày ngồi nhâm nhi những ca khúc của thời trai trẻ. Dẫu sao cũng cảm ơn ông trời vì đã phú cho tui giọng ca đủ để lấy le với mấy cô nàng của một thời mộng mơ, lãng mạn.
Bài hát này hát năm 2015, đêm khuya nhớ ông già tui viết bài tâm sự một người cha.
Bờ vai cha ưu tư đang mang chưa một lời thở than
Để cho con bầu trời bình yên.
Mai sau trên đường đời con sẽ biết rằng
Cứ vấp ngã để rồi được mạnh mẽ hơn
Và con hãy giữ vững niềm tin cho tình yêu ước mơ
Vững bước trên hành trình phía trước
ĐK: Ngày mai con cố vượt qua con của ngày hôm nay
Ngọn lửa khát cháy với tình yêu cha truyền lại cho các con
Và Tân Hiệp Phát luôn đồng hành cùng con
Bàn tay cha luôn nâng bước trên đoạn đường dài con đi
Và ngọn lửa hơi ấm của cha khát vọng về đường xa
Và con mãi mãi là con yêu của cha
Và Tân Hiệp Phát mãi vươn trên đường xa.