Tình đầu cũng là tình duy nhất

Tác giả: PL

Thanh xuân, có lẽ ai cũng có những kỷ niệm chẳng thể nào quên trong quãng thời gian đẹp đẽ ấy. Tôi cũng vậy, tôi đã từng có một mối tình đầu và cũng  là duy nhất, sâu đậm suốt những năm tháng tuổi trẻ với người mà giờ đây tôi gọi là chồng.

Tôi và anh hợp nhau từ khoản ăn uống đến tính cách. Đến chúng tôi cũng chẳng hiểu được vì sao hai đứa có tính cách khá trẻ con lại gắn bó được với nhau lâu đến vậy.

Chúng tôi bên nhau suốt những năm tháng đại học cho đến khi đi làm. Anh từng đạp xe chở tôi lên bờ hồ ăn kem cuối tuần, chở tôi đi học rồi góp những đồng tiền cuối cùng để mua sách. Hay anh từng vì tôi mà đi vặt trộm xoài nhà hàng xóm, ngồi nghe tôi càm nhàm cả buổi tối. Tôi vì anh mà xếp hàng hai tiếng đồng hồ để xin chữ kí nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Rồi những hôm hai đứa hết tiền phải ăn mì tôm, nhưng cũng có hôm đầy sang chảnh đi ăn gà rán.

Anh là người đã bên tôi suốt những năm tháng đầy thăm trầm của thời gian lập nghiệp. Công việc của tôi thời bấy giờ không biết đến cuối tuần là gì. Thậm chí có lúc thời điểm bận, chuyện làm thêm ở công ty đến đêm cũng là việc thường tình. Anh hiểu và thông cảm cho tôi nên hai đứa cũng không gặp khó khăn gì.

Tôi chẳng thể ngờ, trong lúc tôi đắm chìm với việc kiếm tiền ấy, anh lại giận đòi chia tay. Chúng tôi không phải mới yêu, cũng chẳng phải lần đầu nói ra câu đó nên tôi cũng thấy bình thường, không nghĩ anh làm thật.

Tôi đã phải mất rất lâu để có thể bước qua cú sốc ấy. Nhiều lần tôi mua sim điện thoại khác định gọi để nghe giọng anh ấy mà cuối cùng lại không đành. Anh giờ đã không còn là người yêu của tôi.

Hai tháng sau, bất ngờ chúng tôi gặp lại nhau trong bữa tiệc sinh nhật người bạn. Chúng tôi khá ngượng ngùng nhưng cuối cùng vẫn ngồi cạnh nhau.

Anh sắp cưới vợ rồi…

Câu nói của anh khiến tôi sững sờ, tim như nhói đau. Không giấu được cảm xúc của mình, tôi chạy ra ngoài. Anh đuổi theo, nắm chặt tay tôi và nói. Đi với anh nhé! Thế là anh kéo tay tôi rồi cùng ra bắt taxi, mặc cho tôi phản kháng. Tôi không biết anh dẫn mình đi đâu cả, im lặng như người mất hồn. Anh đưa tôi vào bến rồi bắt xe đi Quảng Ninh. Cả buổi trên xe tôi im lặng, không nói câu gì với anh, anh chỉ nắm tay tôi. Cuối cùng chúng tôi xuống xe đi ra đảo Cô Tô.

Chúng tôi vào một nhà nghỉ nhỏ, tôi nằm xuống giường khóc, bỗng anh nở nụ cười đưa chiếc nhẫn cầu hôn tôi. Tôi bất ngờ vô cùng! Lau nước mắt hỏi anh? Anh sắp cưới vợ rồi mà!  Anh cười  và nói: Ngốc à, sắp cưới em chứ cưới ai? Tôi mừng đến nỗi nước mắt cứ tuôn ra! Không ngờ món quà anh dành cho tôi thật bất ngờ! Tôi đeo nhẫn và cùng anh có một chuyến du lịch hạnh phúc ở đảo.

Nguồn: Internet

Cứ nghĩ đám cưới chúng tôi sẽ diễn ra nhanh chóng thì bỗng nhiên gia đình anh phản đối vì không hợp tuổi. Anh với tôi chạy theo những nơi người nhà anh đến nhưng kết quả họ nói chúng tôi hợp nhau và cũng có người nói không hợp chỉ cần cúng lễ là không sao cả. Họ khuyên chúng tôi rằng con người sống trên đời còn ở chữ nhân chữ đức chứ thầy bói không phải là Thánh sống mà có thể khẳng định đúng 100% được. Anh chuyển ghi âm cùng lời giải thích với gia đình và quyết định cuối cùng anh chỉ được phép lựa chọn một trong hai.

Và lúc ấy, anh kiên quyết chiến thắng được gia đình. Chúng tôi cưới nhau sau 1 tháng, một đám cưới nho nhỏ với đông đủ sự tham gia của mọi người. Giờ đây, gia đình chúng tôi đã thêm 2 thành viên gồm 1 bé trai và 1 bé gái.

Sau mọi sóng gió cuộc sống, tôi thật sự rất yêu anh, một người đàn ông chân thành, có tài và có ý chí. Tôi tin anh có thể là chỗ dựa vững chắc, là bàn tay luôn nắm lấy tôi dẫu những phong ba bão táp của cuộc đời 3 mẹ con chúng tôi.

PL

5/5 - (1 vote)

Bài viết liên quan

Bình luận

Required fields are marked *