Tác giả: LT
—
Ngồi tám với hội bạn thân, một đứa hỏi: “Chúng mày thích chồng tặng quà gì nhất”. Và thế là cả đám mê mải liệt kê: nào là túi hàng hiệu, nào là hột xoàn đắt tiền, đứa thì ước mơ chuyến du lịch Châu Âu… Em nghe chúng nó kể mà có đôi chút chạnh lòng.
Chúng mình tay trắng đến bên nhau, từng bước cố gắng để có được mái nhà nhỏ che mưa nắng ở nơi phồn hoa đắt đỏ. Món quà giá trị nhất anh tặng em kể từ ngày yêu nhau cho đến khi nên vợ chồng 6-7 năm trời chắc là chiếc đồng hồ chưa đầy 5 triệu đồng. Thế nên, em chưa bao giờ dám mơ đến những chuyến du lịch xa xỉ hay món quà đắt tiền như chúng bạn. Nhưng nếu ai đó hỏi em, nếu chọn lựa lại, liệu có chọn 1 người đàn ông khác giỏi giang hơn anh, nhiều tiền hơn anh, mang lại cho em cuộc sống đủ đầy hơn anh không, em chắc chắn sẽ không ngần ngại mà lắc đầu anh ạ! Bởi, anh đã cho em món quà lớn hơn hết thảy vật chất ấy, đó là sự tôn trọng và tin yêu! Sự tin yêu ấy của anh không phải bằng lời lẽ hoa mỹ, vốn không phải thế mạnh của anh, mà bằng chính những hành động nhỏ mà ý nghĩa vô cùng ấy với em.
Còn nhớ, trước khi cưới, anh là chàng nhân viên công nghệ thông tin lương 6 triệu. Em là cô nhân viên nghèo, vất vả kiếm từng đồng lương phụ giúp gia đình, đi làm suốt mấy năm trời không tiết kiệm nổi vài triệu cho bản thân. Thế rồi cơ hội có cơ hội kinh doanh, phải đầu tư số vốn lên tới cả trăm triệu. Khi ấy, hết thảy mọi người trong gia đình em đều gàn. “Còn trẻ, chưa từng kinh doanh, không nên mạo hiểm”, “Cứ đi làm công ăn lương cho nó an toàn” “Đàn bà con gái cần gì kiếm nhiều tiền, nên chọn công việc nhàn để còn chăm con cái”…. Duy nhất có anh, không những ủng hộ còn đứng ra vay tiền cho mạo hiểm đầu tư. Sau giây phút ấy, em nghĩ mình hoàn toàn có thể chọn anh là người đi cùng mình hết cả cuộc đời – người đàn ông sẵn sàng trao em niềm tin dù cả thế giới quay lưng.
Những ngày đầu mới cưới, em khởi nghiệp khó khăn, chúng mình sống trong căn hộ thuê cũ kỹ rẻ tiền. Chiếc giường cưới còn kê gạch 4 góc. Căn bếp nhỏ cứ mưa là nước chảy tong tong. Sống tằn tiện bằng mức lương ít ỏi của anh nhưng chưa bao giờ em thấy mình thiếu thốn bởi cuộc sống vợ chồng trẻ chẳng bao giờ vắng tiếng cười. Dần dần, chuyện kinh doanh của em khả quan hơn, anh chuyển việc kiếm được nhiều tiền hơn. Sau 1 năm cưới, 2 vợ chồng tiết kiệm đủ tiền mua nhà. Rồi có nhà mới, có con, cuộc sống đủ đầy hơn và em thì bận rộn hơn.
Thế nhưng, chẳng chút phàn nàn, mỗi khi em bận anh thường nhận làm việc nhà, nhận chăm con cho em có thời gian làm việc. Phải yêu, phải thương, phải tin tưởng lắm họ mới có thể vượt mọi định kiến để làm được cái việc “nhỏ mà không dễ” ấy!
Ngay nhóm bạn em thôi, cô bạn thân từng nức nở khóc vì bị chồng ép nghỉ việc yêu thích để chăm con, có bạn hôm trước được chồng tặng kim cương, hôm sau đã tặng ngay cái tát trời giáng vì tội… cằn nhằn chồng. Rồi đồng nghiệp nam ở cơ quan luôn đánh giá cô vợ này ngoan vì đi chơi cả nhóm 1 tay chăm 3 đứa con, chồng đi chơi cả đêm không dám phàn nàn, hay cô kia… láo vì chồng đang uống rượu mà thỏ thẻ “anh uống ít nhiều”. Thế nên, nếu ai đó hỏi em chọn tiền hay chọn sự tôn trọng sẻ chia, em chọn sẻ chia anh ạ!
Còn chồng em, anh không ngại đêm đêm dậy cho con ăn sữa để em được nghỉ ngơi nhiều hơn 1 chút, không ngại bế con để vợ ăn trước cho có sữa, không ngại chuẩn bị đồ ăn cho vợ tiếp bạn bè thoải mái, và chưa 1 lần con ốm hay đi viện anh để em tất tả 1 mình. Những lần em đau bệnh, một tay anh nấu cháo, mua thuốc, chăm chút em từng li từng tí. Chỉ cần em thở dài, anh sẵn lòng bỏ việc để đưa em đi chơi, đi xem phim cho khuây khỏa…
Chắc trên thế gian này chẳng ai thương em bằng anh. Anh thường cười bảo: “Vợ vất vả sinh con cho mình, chăm chút cho mình, là người nắm tay mình đến cuối đời, mình không thương vợ mình thì ai thương”.
Người ta nói, đàn bà hơn nhau ở tấm chồng, em không dám nhận chồng mình là người chồng tốt nhất, thế nhưng em chắc chắn, anh là người đàn ông yêu thương em nhất. Với em, đó là món quà quý giá nhất, còn hơn thảy mọi vật chất trên đời. Cám ơn “Người Tân Hiệp Phát yêu” đã cho em cơ hội nói lời yêu và cám ơn đến anh – người đàn ông em yêu.
Đoạn đường sắp tới còn dài – em biết còn nhiều sóng gió – nhưng mình hứa sẽ cùng nắm tay nhau đi đến cuối con đường anh nhé!
LT