Người ở lại cùng mình đến cuối con đường là người đáng trân trọng nhất

Tác giả: Đặng Thu Phương

Có đoạn đường nào mang tên Tuổi trẻ ta đã từng đi qua mà không ồn ào vội vã?

Những sốc nổi, ngây dại và cái tôi vời vợi, những chém chả hiếu thắng từng như ngàn mũi dao đâm vào tim nhau thành những vết thương, vết thương sâu quá thì buông tay, vết thương rơm rớm chằng chéo sẻ trở thành sẹo, những vết sẹo của tuổi trẻ…

Ta đã từng có những ngày dài đi bên nhau câm nín, lặng lẽ tới mức như chìm đắm trong thế giới riêng và dường như không thể nào thức tỉnh được nữa, tưởng như không thể nào hoá giải.

Sau những chặng đường dài giông bão là khi ta nhận ra điều gì là quan trọng, ta cần ai, giữ ai ở bên đời mình.

Bởi thế, giá của cái nắm tay tuổi già là những bão giông của tuổi trẻ.

Người ở lại cùng mình đến cuối con đường là người đáng trân trọng nhất, cảm ơn một nửa của đời em!

#thplove

#thpyeu

Rate this post

Bài viết liên quan

Bình luận

Required fields are marked *